Chương 46: Bị Lừa Rồi

Đường Tùng Bác giật mạnh tài liệu từ trong tay của Đường Thiên Vũ, run tay lật tài liệu tới trang cuối cùng.

Như Cố Đông Quân nói, trang cuối cùng là chẩn đoán bệnh nan y của Hình Doanh Sơn.

Bên tai ông ta có tiếng “ong ong”, trước mắt tối sầm, hình như ngất rồi.

Sắc mặt của ông ta trắng như tờ giấy, ngay cả khoé môi cũng không còn chút máu.

Ông ta cầm cự chứ chưa ngất đi, khó môi run rẩy nói: “Không… không… cho dù Hình Doanh Sơn mắc bệnh nan y, cũng không thể chứng minh được gì …”

“Ồ… Như vậy à…” Cố Đông Quân vô cùng háo hức nhìn ông ta: “Ngoại trừ chuyện này, thuộc hạ của tôi còn điều tra được, mấy ngày trước tia nạn xe, Hình Doanh Sơn đã lấy tất cả tiền có trong tài khoản của ông ta, còn người nhà của tài xế đυ.ng chết Hình Doanh Sơn. Sau khi tài xế đυ.ng chết Hình Doanh Sơn bị kết án tù một năm, đột nhiên rời khỏi căn nhà thuê đã ở lâu, về huyện lị ở quê nhà, dùng toàn bộ số tiền mua một căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách…”

Cố Đông Quân chống cằm lên cười: “Đυ.ng chết tài xế của Hình Doanh Sơn, là một con bạc, trước khi vào tù, ông ta nợ cờ bạc 300 triệu, trong đó có 300 triệu là cho vay nặng lãi, bố mẹ trong nhà anh ta tuổi già có bệnh, không có thu nhập, hai đứa bé, một đứa ba tuổi, một đứa vừa mới đầy tháng. Vợ làm nội trợ, ở nhà chăm sóc con gái và người lớn, cũng không có thu nhập. Một nhà như vậy, đột nhiên trả hết món nợ cờ bạc mà người tài xế mắc phải trước khi anh ta vào tù, còn mua nhà ở huyện lị dưới quê, lẽ nào ông không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Tất cả những gì Cố Đông Quân nói, Đường Tùng Bác cũng tìm được bằng chứng trên giấy trong tài liệu.

Bằng chứng xác thực, ông ta cũng không cách nào lừa gạt bản thân.

Cố Đông Quân cũng không nói sai.

Ông ta là đồ ngốc!

Ông ta bị một đầu bếp coi mình như kẻ ngốc, gạt suốt bao nhiêu năm qua!

Ông ta là người giàu nhất nước Nam Lan.

Ông ta có tài có sắc. Năm đó ông ta là tài năng trẻ số một của nước Nam Lan. Ngay cả khi ông ta đã cưới một vợ và hai con trai, vẫn có vô số con nhà quyền quý muốn lấy ông ta.

Chính vì Hình Doanh Sơn cứu mạng của con trai thứ hai của ông ta, trút hơi thở trước khi chết, làm sao cũng không chịu nhắm mắt. Ông ta bắt đắc dĩ phải thề, cưới Hình Thảo Phương làm vợ, sẽ chăm sóc Hình Thảo Phương suốt đời suốt kiếp. Làm trái lời thề, sẽ không chết yên!

Vì lời thề này, dù Hình Thảo Phương thô lỗ và hung ác, ngu như heo, ông ta vẫn cưới Hình Thảo Phương, để Hình Thảo Phương làm nữ chủ nhân của nhà họ Đường. Ông ta còn chịu sự chán ngấy nhưng vẫn sinh một đứa con gái với Hình Thảo Phương.

Mấy năm nay, vì ông ta cứ cảm thấy nợ Hình Doanh Sơn một mạng, tuy ông ta không nảy sinh tình cảm với Hình Thảo Phương, nhưng ông ta nuông chiều bà ta vô tận.

Đối với con gái Đường Thiên An của ông ta và Hình Thảo Phương, ông ta càng thêm cưng chiều.

Nhưng mãi tới hôm nay, ông ta mới biết mình là đồ ngốc.

Là chuyện tức cười!

Gì mà ơn cứu mạng?

Không có ơn cứu mạng!

Là âm mưu.

Là cạm bẫy.

Là Hình Doanh Sơn vì để con gái của ông ta gả vào nhà giàu, hưởng vinh hoa phú quý, nên bày ra cục diện này.

Ông ta nhầm lẫn kẻ thù là người có ơn, chịu đựng sự ghê tởm, và người phụ nữ vừa ngốc vừa ác độc, làm vợ chồng gần 20 năm!

Cố Đông Quân nói không sai.

Ông ta là một kẻ ngốc.

Một tên ngốc hơn cả Hình Thảo Phương.

Tay ông ta cầm tài liệu run rẩy dữ dội, máu huyết dâng trào trong ngực, đôi mắt đen láy và cơ thể không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, ông ta cũng không kiên trì nữa, cơ thể ngã thẳng ra sau.

“Bố!” Đường Thiên Vũ tức đỏ mắt bất ngờ hô toáng lên, đỡ lấy người ông ta ngã xuống.

“Cậu!” Đường Nhã Tịnh cũng vội nhào qua bên cạnh của Đường Tùng Bác.

Cô biết một chút y thuật đơn giản, giúp Đường Tùng Bác kiểm tra sơ lượt, thở phào nhẹ nhõm nói với Đường Thiên Vũ: “Cũng may, chỉ là tức tối thở gấp, nín thở tạm thời.”

Chỉ là tức tối thở gấp, nín thở tạm thời, không có trở ngại lớn.

Nếu bị xuất huyết não, nhồi máu cơ tim hay gì đó thì sẽ rất phiền phức.

Cô đưa ngón tay cái, dùng sức ấn vào huyệt nhân trung của Đường Tùng Bác.

Mười mấy phút sau, Đường Tùng Bác từ từ mở mắt ra.

Ông ta nằm trên ghế sô pha, mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt nhìn thẳng, vẻ mặt vàng vọt, tinh thần đờ đẫn và chán nản, khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi, ông ta bỗng dưng già đi mấy chục tuổi.

Đường Thiên Vũ phẫn nộ như lửa, lòng như bị dao cắt.

Thấy bố không còn nguy hiểm, anh ta mạnh mẽ đứng lên, tức giận nói: “Tôi phải đi gϊếŧ người hèn hạ kia!”

Anh ta lao ra ngoài, Đương Tùng Bác đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay anh ta: “Đứng lại!”

“Bố! Bố đừng cản con, con phải gϊếŧ người hèn hạ kia!” Đường Thiên Vũ ra sức giãy giụa.

Đương Tùng Bác khó khăn ngồi dậy rồi từ từ nói: “Bố và con cùng đi…”

“Bố…” Đường Thiên Vũ kêu ông ta một tiếng, nước mắt đong đầy, vô cùng phẫn nộ.

Hai bố con bị mẹ con Hình Thảo Phương chơi một vố thật đau!

Bố anh ta là người đàn ông xuất sắc như vậy, chính vì Hình Doanh Sơn cứu ông ta một mạng, phải cưới một người phụ nữ thô lỗ, hung ác, không có văn hoá như Hình Thảo Phương.

Còn anh ta, vì tai nạn xe đó, bệnh đổ vào chân trái, nhiều năm trôi qua, chỉ cần vào mùa mưa là chân trái của anh ta lại đau.

Vì vết thương cũ ở chân trái, anh ta không thể vận động mạnh, không thể học võ tự vệ, thậm chí thời còn đi học cũng không thể tham gia vào đội bóng rổ.

Chắc là càng mất đi thứ gì đó thì càng khao khát gì đó.

Lúc thấy những người cùng lứa chạy nhảy trên sân tập, lúc người đầy mồ hôi và nhiệt huyết tuổi trẻ, không ai biết, anh ta chỉ ngồi trên sân tập nhìn họ mà ngưỡng mộ biết bao.

Anh ta nỗ lực để không bị coi thường, nói với người ngoài, anh ta không hề thích vận động.

Không ai biết, trong sâu thẳm trái tim anh ta có biết bao khao khát giống người cùng lứa, có thể chạy chơi và cười đùa với bạn bè trên sân bóng rổ.

Đây vốn là quyền lợi mà mỗi chàng trai đều có.

Nhưng quyền lợi cơ bản nhất này anh ta đã bị tai nạn xe cướp đi mất.

Lúc trước, anh ta chỉ coi Hình Doanh Sơn cứu anh ta một mạng, anh ta không những cảm kích Hình Doanh Sơn, mà còn áy náy.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện Hình Doanh Sơn cứu anh ta mà cao thượng tới mất mạng, anh ta cứ cảm thấy áy náy đối với Hình Doanh Sơn, áy náy vì anh ta mà Hình Thảo Phương mất đi bố của mình.

Thế là, không giống mẹ kế và con riêng của nhà người ta là kẻ thù không đội trời chung, anh ta đối xử rất tốt với con gái Đường Thiên An do bố anh ta và Hình Thảo Phương sinh ra.

Hình Thảo Phương ngu ngốc, thường xuyên bị người làm trong nhà chế giẫu, anh ta cũng ra oai giúp Hình Thảo Phương.

Ai dám chế giễu Hình Thảo Phương, anh ta sẽ hung hăng trừng trị người đó.

Dáng người và dung mạo của Đường Thiên An thuộc dạng người nhỏ và ngắn, đôi mắt nhỏ và mặt tròn như Hình Thảo Phương, mặc dù trang điểm ra sao, dáng người và khí chất cũng không giống con nhà quyền quý.

Thế là, cô ta đố kỵ với vẻ đẹp trời sinh của Đường Nhã Tịnh. Chỉ cần nắm bắt cơ hội, cô ta sẽ hung hăng sỉ nhục Đường Nhã Tịnh, ức hϊếp Đường Nhã Tịnh.

Anh ta đều biết nhưng lại chọn cách tha thứ.

Vì ông ngoại của Đường Thiên An đã cứu mạng anh ta.

Nếu không phải ông ta, Đường Thiên An sẽ có thêm một người ông ngoại yêu thương mình.

Đều tại anh ta, Đường Thiên An mất đi một người thương. Cho nên anh ta dành tình thương của ông ngoại tặng cho cô ta!

Ông ta và bố của anh ta cũng vậy, vì trong lòng áy náy với Hình Doanh Sơn, họ đều yêu thương Hình Thảo Phương và Đường Thiên An tới mức không có nguyên tắc, không có giới hạn.

Nhưng bây giờ, họ đột nhiên phát hiện, mọi chuyện đều là giả.

Họ đều bị lừa!