Chương 44: Cậu Chủ Cố Xấu Xa

Ông ta không cho Hình Thảo Phương được tình yêu. Ngoại trừ tình yêu ra, tiền tài, địa vị, thân phận bà chủ của nhà họ Đường, những gì có thể cho Hình Thảo Phương ông ta đều cho.

Nhiều năm như vậy, ông ta dung túng Hình Thảo Phương, thậm chí cả hai đứa con.

Tất cả những điều này làm vì cái gì chứ?

Còn không phải nhà họ Đường nợ Hình Doanh Sơn một cái mạng à!

Ông ta trả nợ nhiều năm như vậy cũng trả gần đủ rồi chứ?

Ông ta cho Hình Thảo Phương nhiều như vậy, nếu Hình Thảo Phương đã có lương tâm một chút sẽ không luôn mồm luôn miệng đem mạng của Hình Doanh Sơn và lời thề trước giường bệnh Hình Doanh Sơn của ông ta treo trên miệng.

Người phụ nữ này quả là trước sau như một, thô lỗ độc ác không có giáo dục.

Từ đầu đến cuối đều khiến ông ta ghê tởm.

"Tôi mặc kệ đấy, các người nhất định phải cứu tôi ra ngoài!" Hình Thảo Phương không nhìn thấy dáng vẻ sắp nôn ra máu của Đường Tùng Bác, vẫn đang khóc rống lên: "Tùng Bác, Thiên Vũ, cầu xin hai người, các người nhất định phải cứu tôi ra ngoài! Bố tôi chỉ có một mình tôi là con gái, bố tôi mà biết tôi bị giam vào tù chịu khổ, ông ấy chết cũng không nhắm mắt!"

"Con đi tìm Nhã Tịnh!" Đường Thiên Vũ trầm mặc một lúc lâu chợt đứng lên bước nhanh ra ngoài cửa: "Dù cho có phải quỳ xuống để van xin cô ấy con cũng nhất định cứu dì Phương ra ngoài!"

"Thiên Vũ...” Đường Tùng Bác đuổi theo ra.

Hình Thảo Phương cũng muốn ra ngoài nhưng bị cảnh sát trại giam nhấn ở lại.

"Thiên Vũ, con nhất định phải cứu dì Phương ra ngoài nha! Thiên Vũ...” Hình Thảo Phương ra sức giãy giụa hướng ra ngoài cửa hét to.

Đường Thiên Vũ lao một mạch ra khỏi trại tạm giam, tay run run bấm điện thoại Đường Nhã Tịnh.

Đường Nhã Tịnh không bắt máy.

Anh ta gửi cho Đường Nhã Tịnh một tin nhắn: Nhã Tịnh, cô ở đâu? Tôi muốn gặp cô! Bây giờ, ngay lập tức, liền bây giờ!

Đường Nhã Tịnh và Cố Đông Quân mua quà cho hai đứa trẻ, đang chuẩn bị trở về nhà cũ của nhà họ Cố.

Nhìn thấy tin nhắn Đường Thiên Vũ gửi tới, Đường Nhã Tịnh lại muốn thở dài.

Cố Đông Quân liếc nhìn, cười cười: "Đi dạo nửa ngày cũng mệt rồi, tìm chỗ ngồi nghỉ một lúc, uống chút nước đi."

Đường Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn anh: "Anh sẽ nói chuyện của Hình Doanh Sơn cho anh họ hai của tôi biết sao?"

"Xem không khí đã." Cố Đông Quân hé môi, mỉm cười tao nhã: "Không khí tốt thì có thể cân nhắc."

"...” Đường Nhã Tịnh phá lên cười.

Xác định xem bầu không khí không phải là xem tình hình gì có thể khiến cho cậu và anh họ hai của cô thắt tim ư?

Gần đây có một nơi nghỉ dành cho gia đình giàu có, gọi là Bán Thiên Yêu.

Đường Nhã Tịnh đưa địa chỉ cho Đường Thiên Vũ, cùng Cố Đông Quân đi tới Bán Thiên Yêu.

Hai người muốn một phòng khách quý, gọi chút đồ uống và đồ ăn nhẹ.

Hai người ở trong phòng khách quý đợi khoảng hai mươi phút, Đường Nhã Tịnh uống xong một cốc nước thì Đường Thiên Vũ đến.

Anh ta gõ cửa đi vào, Đường Nhã Tịnh đứng dậy đón.

Anh ta không nói lời nào thong thả bước đến trước mặt Đường Nhã Tịnh, không lên tiếng "phịch" một tiếng quỳ xuống dưới chân Đường Nhã Tịnh.

Đường Nhã Tịnh bị anh ta làm cho hết hồn, sợ hãi lùi về phía sau vài bước, kinh ngạc nói: "Anh họ hai, anh làm cái gì vậy?"

"Nhã Tịnh, van xin cô, van xin cô tha cho dì Phương!" Đường Thiên Vũ quỳ trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt, cúi đầu nói: "Tôi biết, tất cả sự sai trái đều là lỗi của dì Phương, nhưng cầu xin các người nể mặt bố bà ấy đã từng cứu mạng tôi, tôi lại cứu tính mạng cô. Cầu xin cô tha cho bà ấy lần này... Chỉ lần này thôi!"

Cố Đông Quân đứng lên đi tới bên cạnh Đường Nhã Tịnh sóng vai, cụp mắt nhìn Đường Thiên Vũ quỳ trên mặt đất, khẽ cười: "Vì cứu Hình Thảo Phương mà anh cũng thật sự liều mạng nhỉ!"

"Ơn cứu mạng lớn hơn trời!" Đường Thiên Vũ cúi đầu, cắn răng nói: "Nếu như không phải bố của dì Phương cứu tôi, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi nợ bố của dì Phương một cái mạng, tôi có trách nhiệm cứu dì Phương!... Vì vậy, Nhã Tịnh, tôi cầu xin cô, tha cho dì Phương đi!"

Hai tay anh ta chống xuống đất, đột nhiên dập đầu với Đường Nhã Tịnh.

Một tiếng "ầm", trán của anh ta nặng nề dập trên nền đất cứng rắn.

"Anh họ hai, anh đừng như vậy...” Đường Nhã Tịnh ngồi xổm xuống đỡ anh ta.

Cố Đông Quân cười khẽ: "Theo tôi tính, câu tiếp theo anh ta nên nói là nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không đứng lên."

Sắc mặt vốn nhợt nhạt của Đường Thiên Vũ đỏ lên vì xấu hổ.

Nhưng bây giờ, anh ta cái gì cũng phải nhẫn nhịn.

Anh ta quỳ trên mặt đất, cắn chặt răng, nhẫn nhịn sự xấu hổ dữ dội, khàn giọng nói: "Đúng! Tôi đúng là phải nói như vậy! Nếu như các người không đồng ý, tôi vẫn sẽ quỳ gối ở đây, quỳ đến khi các người chịu đồng ý mới thôi!"

"Tôi đã nói với bố anh...” Cố Đông Quân nhếch miệng, nhìn anh ta với vẻ mặt hớn hở: "Chuyện này Đường Nhã Tịnh nói không tính, anh nên cầu xin tôi."

"Được! Tôi cầu xin anh!" Đường Thiên Vũ cắn răng nói: "Cậu chủ Cố, tôi cầu xin cậu tha cho dì Phương! Chỉ cần cậu chịu tha cho dì Phương, cậu có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm!"

Cố Đông Quân nhướng mày: "Anh vừa nói vậy tôi vừa phát hiện ra tôi đúng là có chuyện cần anh làm...”

Trong lòng Đường Thiên Vũ trong phút chốc dấy lên hy vọng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Cậu nói đi! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm theo!"

Cố Đông Quân cười khẽ: "Con người tôi ấy à, không thích nhất là làm người khác khó xử. Do đó, chuyện mà tôi nói tới chỉ cần anh tình nguyện làm thì nhất định có thể làm được!"

"...” Đường Thiên Vũ tức đến mức như bị thương bên trong, sắp hộc máu vì uất ức.

Anh ta đã bị ép đến mức quỳ xuống, như vậy còn nói anh không thích nhất việc làm người khác khó xử à?

Sao người này lại mặt dày như vậy chứ?

Cố Đông Quân nói đến đây liền dừng lại không nói nữa.

Đường Thiên Vũ chờ đợi anh nói ra đoạn sau, đợi mãi không thấy anh nói câu tiếp theo lại càng tổn thương hơn.

Cố Đông Quân, khinh người quá đáng!

Nhưng tình hình cấp bách hơn người, đi cầu xin người chính là anh ta, anh ta có thể làm gì đây?

Anh ta chỉ có thể cố nén sự tủi nhục và ấm ức trong lòng thôi, hỏi: "Không biết cậu chủ Cố muốn tôi làm việc gì?"

"Đơn giản thôi." Cố Đông Quân nhìn Đường Nhã Tịnh một chút, tao nhã nửa ngồi nửa quỳ xuống, nhìn Đường Thiên Vũ nói: "Tôi muốn anh bắt đầu từ hôm nay hãy quên chuyện anh đã từng cứu Đường Nhã Tịnh một mạng đi. Đến cuối đời không được phép nhắc đến chuyện này ở trước mặt bất kỳ ai! Nói cách khác, tôi muốn dùng việc tha cho Hình Thảo Phương đổi lại món nợ ơn cứu mạng Đường Nhã Tịnh của anh...”

Anh nhìn Đường Thiên Vũ nói: "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi! Động một chút là lôi ơn nghĩa ra làm sắc mặt thật sự rất xấu xí!"

Tổn thương của Đường Thiên Vũ càng nghiêm trọng hơn.

Sự tức giận của anh ta sôi trào, gương mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng.

Anh ta nói thật.

Anh ta thực sự là đã cứu mạng Đường Nhã Tịnh.

Nếu như không phải anh ta, Đường Nhã Tịnh đã chết đi một cách nhục nhã từ lâu rồi.

Anh ta có ơn tái sinh Đường Nhã Tịnh, không có anh ta sẽ không có Đường Nhã Tịnh ngày hôm nay.

Tất cả những gì hôm nay Đường Nhã Tịnh có đều là do anh ta cho. Đường Nhã Tịnh báo đáp anh ta là đúng, chuyện này sao có thể gọi là bắt báo ơn chứ?

Nhưng trong lúc này, anh ta không dám tranh luận với Cố Đông Quân.

Dù có khả năng cãi lại anh ta cũng không dám nói.

Anh ta sợ Cố Đông Quân đổi ý không chịu thả Hình Thảo Phương ra.

Anh ta cắn răng gật đầu: "Được! Tôi đồng ý! Chỉ cần cậu chịu thả dì Phương của tôi, tôi sẽ giải trừ ơn cứu mạng với Nhã Tịnh, sau này không nhắc lại nữa!"