Chương 42: Cầu Xin Tha Thứ

“Anh chẳng muốn đi chút nào!” Bạn nhỏ Đường Minh Trung không xuất hiện trong màn hình ở bên cạnh lạnh lùng phủ nhận.

“Được thôi… Là Minh Nhiên muốn đi!” Đường Minh Nhiên nhìn camera, cất giọng đáng thương: “Mẹ ơi, bao giờ mẹ về ạ? Minh Nhiên muốn được mẹ thơm, được mẹ ôm mới dậy được cơ!”

Cậu bé trắng trẻo mềm mại, đôi mắt to đen láy nhìn về phía camera đầy đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp long lanh ánh nước, bụng nhỏ không được che hết nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở.

Đường Nhã Tịnh ngày ngày thấy Đường Minh Nhiên như vậy đều vẫn cảm thấy đáng yêu không chịu được, càng đừng nói đến Cố Đông Quân bên cạnh mới chỉ được thấy vài lần.

Cố Đông Quân thấy vậy mà lòng ngứa ngáy, anh thực muốn đưa tay vào trong màn hình ôm lấy cậu bé đáng yêu trắng mềm, thân mật cọ cọ.

“Mẹ sắp về rồi đây.” Đường Nhã Tịnh cười nói: “Lúc bố mẹ về có thể mua quà cho anh trai cùng Minh Nhiên, Minh Nhiên và anh muốn gì nào?”

“Được ạ! Được ạ! Minh Nhiên thích quà lắm!” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên để tay lên cằm, chớp đôi mắt to ra vẻ suy nghĩ: “Con muốn… Con muốn cùng bố mẹ ra ngoài ăn tối, rồi ăn cơm xong sẽ cùng nhau đi xem đài phun nước âm nhạc!”

Đi ra ngoài ăn tối rồi xem đài phun nước âm nhạc cùng bố mẹ?

Đường Nhã Tịnh vô thức nhìn về phía Cố Đông Quân.

Cố Đông Quân gật đầu.

Đường Nhã Tịnh nhìn anh đầy cảm kích rồi cười nói với con trai nhỏ: “Được! Nhất định sẽ được như con mong muốn! Còn Minh Trung? Minh Trung muốn gì nào?”

Giọng nói của Đường Minh Trung vang lên: “Con chẳng muốn gì cả, cứ giống như em trai là được rồi mẹ ạ.”

“Ngoan, con nghĩ lại xem.” Đường Nhã Tịnh nói.

So với Minh Nhiên ngây thơ đơn thuần thì Minh Trung lại già dặn hơn chút.

Cậu nhóc luôn sợ bản thân trở thành gánh nặng, sợ mình gây thêm phiền phức cho cô nên trước giờ đều không đòi hỏi cô gì cả.

Cậu nhóc như vậy khiến cô rất đau lòng.

“Giờ chưa nghĩ ra…” Đường Nhã Tịnh nói: “Thì có lẽ đợi tối nay ra ngoài chơi cùng bố mẹ, con sẽ nghĩ ra thôi.”

Cố Đông Quân vẫn luôn đứng bên nhìn màn hình quay sang nhìn Đường Nhã Tịnh đầy kinh ngạc: “Minh Trung gọi tôi là bố rồi à?”

Con trai lớn của anh là nam thần nhỏ lạnh lùng, đến trước khi anh với Đường Nhã Tịnh ra ngoài, anh vẫn không thể lừa cậu con trai cả của mình gọi anh một tiếng “bố”.

Ồ!

Không phải lừa.

Nhóc là con trai ruột của anh, gọi anh là bố là chuyện hiển nhiên!

“Đúng!” Đường Nhã Tịnh rất vui vẻ.

Các con của cô rốt cuộc cũng được như các bạn nhỏ trong gia đình bình thường, có mẹ, có bố!

Sau này nhất định sẽ càng tốt hơn nữa!

“Mẹ ơi, bố đâu ạ? Con muốn nói chuyện với bố ạ.” Đôi mắt của bạn nhỏ Đường Minh Nhiên lấp lánh nhìn camera rất đáng yêu.

“Bố con đây.” Đường Nhã Tịnh đưa điện thoại cho Cố Đông Quân.

Cố Đông Quân cầm điện thoại nhìn Đường Minh Nhiên trên màn hình mà l*иg ngực trào dâng thứ cảm giác xa lạ.

Kiêu hãnh.

Vui sướиɠ.

Cùng thân thương không biết từ đâu trào dâng.

Chỉ là một cậu nhóc nhỏ bé mới gặp mặt có mấy lần, vậy mà lại có thể khiến một người lạnh lùng như anh gợi lên nhiều cảm xúc đến vậy.

Máu mủ ruột già quả là một điều vô cùng kỳ diệu!

“Con trai.” Anh mỉm cười nhìn Đường Minh Nhiên trên màn hình, giọng nói tràn đầy dịu dàng, nuông chiều.

“Bố ơi!” Đường Minh Nhiên nhìn anh, thích ý cười cười: “Bố với mẹ về sớm nhé! Minh Nhiên nhớ bố mẹ!”

“Được!” Cố Đông Quân gật đầu: “Bố mẹ sắp về rồi đây, con và anh ở nhà nhớ nghe lời ông nội… Ông nội con đâu?”

“Mới nãy ông nội còn ở đây nhưng giờ đã xuống nhà rồi.” Đường Minh Nhiên cất giọng non nớt, nói: “Ông nội nói con với anh ngủ nhiều rồi nên phải ăn bữa phụ rồi, ông nội kêu con với anh chọn rất nhiều món ngon, ông nội còn nói ông đi kêu người làm cho bọn con ăn ạ!”

Đường Nhã Tịnh: “…”

Cô ghé sát lại nhìn vào camera: “Minh Nhiên, con với anh nhớ ăn ít thôi nhé, nếu không sẽ không ăn nổi bữa tối đâu đấy.”

“Dạ.” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên gật đầu ngoan ngoãn vâng lời: “Con chỉ ăn chút cho đỡ thèm là được rồi.”

Đường Nhã Tịnh: “…”

Con trai nhỏ của cô còn thực hiểu rõ bản thân mình đấy.

So với con trai lớn dễ nuôi của cô thì con trai nhỏ của cô tuy ăn ít nhưng lại kén chọn, còn đặc biệt ham ăn.

Không thích ăn món chính mà chỉ thích ăn thực phẩm không tốt cho sức khỏe, cô quả thực là lo nghĩ vì vấn đề ăn uống của con trai nhỏ của mình đấy.

Giọng của ông cụ Cố ngoài màn hình vang lên: “Các cục cưng đã dậy chưa nào? Trà chiều đã chuẩn bị xong rồi đây, mau dậy xuống nhà uống trà chiều với ông nội nào!”

“Con xuống đây ạ! Ông nội, bọn con xuống ngay đây ạ!” Đường Minh Nhiên lăn mình bò xuống khỏi giường.

Cố Đông Quân bị cậu nhóc chọc cười: “Con trai, không phải là con nói chỉ có mẹ con thơm con, ôm con thì con mới có thể dậy được sao?”

Đôi mắt bạn nhỏ Đường Minh Nhiên lấp la lấp lánh, cậu nhóc ngọt ngào nói: “Gọi con dậy được ngoài mẹ ra còn có đồ ăn ngon nữa!”

Cố Đông Quân bị cậu nhóc chọc đến bật cười.

Không hổ là con trai của anh.

Đáng yêu chết mất!

Hai cậu con trai cùng ông cụ Cố đã xuống nhà uống trà chiều.

Cố Đông Quân ngắt điện thoại rồi đưa điện thoại qua cho Đường Nhã Tịnh, cười nhạo cô: “Cô cũng không quan trọng như cô nghĩ đâu! Bọn nhỏ cũng không khóc mà.”

Đường Nhã Tịnh: “… Là ông Cố đối xử tốt với các con khiến các con có cảm giác an toàn, tuy các con còn nhỏ nhưng thực ra chuyện gì cũng biết, ai thích mình, ai không thích mình, trong lòng bọn nhỏ đều rõ cả.”

Hơn nữa, bọn nhỏ vừa thức dậy không phải đã gọi điện ngay cho cô sao?

Nếu như không gọi điện được cho cô thì bọn nhỏ chắc chắn sẽ khóc.

Trong lòng các con cô, cô tuyệt đối là người vô cùng quan trọng!

“Ông Cố?” Cố Đông Quân lắc giấy hôn thú trong tay, khẽ cười: “Đã đăng ký kết hôn rồi, không phải là em nên sửa miệng rồi sao? Hay phải đợi bố chúng ta tặng lì xì mới sửa miệng hử?”

Đường Nhã Tịnh: “…”

Sửa… Sửa miệng gì chứ?

Còn bố chúng ta?

Cậu chủ Cố quả nhiên là có thiên phú hơn người, không chỉ có vũ lực cao hơn cô, còn diễn sâu hơn cả cô!

Cô muốn nói có phải nên bàn bạc chuyện sửa miệng này với ông Cố hay không.

Nhưng cô vừa định mở miệng thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô lấy chiếc điện thoại vừa mới cất đi ra, tên hiển thị trên màn hình di động lần này là Đường Thiên Vũ.

Mỗi lần thấy tên của người nhà họ Đường là tâm trạng của cô lại trở nên nặng nề, phiền muộn.

Cô thầm thở dài rồi đưa điện thoại đến bên tai: “Anh họ hai?”

“Là tôi.”

Giọng nói vang lên bên tai Đường Nhã Tịnh không phải là giọng của Đường Thiên Vũ mà là giọng của Hình Thảo Phương.

Đường Nhã Tịnh nhíu mày, giọng cô bỗng trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Vẻ mặt của Hình Thảo Phương bên kia điện thoại vô cùng khuất nhục.

Bà ta bóp chặt lấy điện thoại của Đường Thiên Vũ, bà ta cố kìm nén lại sự không cam cùng uất hận trong lòng mình rồi run rẩy nói: “Nhã… Nhã Tịnh, chuyện trước kia đều mợ không đúng, mợ biết lỗi rồi, Nhã… Nhã Tịnh, con tha lỗi cho mợ lần này, tha cho mợ lần này, có được không con?

Đường Nhã Tịnh cầm điện thoại, cô có hơi nghi ngờ tai mình.

Năm cô mười tuổi được Đường Thiên Vũ dẫn về nhà họ Đường.

Từ năm cô mười tuổi đến năm cô mười ba tuổi, chỉ trong vòng ba năm, cô đã bị mẹ con Hình Thảo Phương hành hạ đến chết đi sống lại.

Năm cô mười ba tuổi, anh họ cả Đường Thiên Kỳ đi du học ở nước ngoài trở lại nhà họ Đường phát hiện cô bị Hình Thảo Phương và Hình Thiên An ngược đại liền nổi nổi cơn tam bành, nghiêm khắc trách mắng Hình Thảo Phương và Đường Thiên An một trận.

Từ đó về sau, cô đã có anh họ cả bảo vệ nên Hình Thảo Phương và Đường Thiên An mới không dám đánh đập cô nữa, nhưng bọn họ vẫn giữ nguyên thái độ chỉ tay năm ngón với cô.

Trong mắt Hình Thảo Phương và Đường Thiên An, bọn họ chính là chủ nhà họ Đường, còn cô chính là con hầu mang ơn nhà họ Đường bọn họ.

Cô ở nhà họ Đường hơn mười năm, lần đầu tiên nghe Hình Thảo Phương gọi cô là “Nhã Tịnh”, lần đầu tiên nghe Hình Thảo Phương nói chuyện với cô bằng giọng nhẹ nhàng dịu dàng đến như vậy.