Chương 43: Ai Là Người Phụ Nữ Vô Giáo Dục

Cô bỗng nhiên hơi buồn cười.

Trong sách nói, thời thế thay đổi hóa ra là sự thật.

Trong lúc Cố Đông Quân không nói với cô toàn bộ âm mưu của Hình Doanh Sơn trước đó, đối diện với sự cầu xin của Hình Thảo Phương cô vẫn còn có thể hơi thương xót.

Bây giờ, thực sự một chút thương cảm cô cũng không có.

Cô cầm điện thoại di động lên khẽ cười: "Bây giờ mới biết đã sai, quá muộn rồi! Bà nghìn vạn lần cũng không nên, không nên chủ mưu đánh con trai của tôi. Muốn đυ.ng đến con trai của tôi! Tôi sẽ không tha thứ cho bà! Bà chờ mà ngồi tù đi!"

"Đừng! Đừng mà!" Hình Thảo Phương cầm điện thoại di động điên cuồng gào thét: "Đường Nhã Tịnh, cô đừng quên cô được nhà họ Đường nuôi lớn! Nhà họ Đường có công ơn nuôi dưỡng cô, Thiên Vũ còn cứu mạng cô, là người có ơn cứu mạng cô đấy!"

"Còn nữa, còn nữa... Bố tôi đã cứu Thiên Vũ, Thiên Vũ mới có thể sống tiếp. Nếu như Thiên Vũ chết rồi, năm đó sẽ không ai cứu cô! Tính như vậy, bố tôi cũng là người có ơn cứu mạng cô."

"Cô thiếu nợ ân tình nhà họ Đường nhiều như vậy, nhà họ Đường còn nuôi cô lớn chừng này, dạy cô có bản lĩnh. Không có nhà họ Đường sẽ không có Đường Nhã Tịnh ngày hôm nay. Cô không thể quên ân phụ nghĩa, tỏ ra không quen biết như vậy."

Đường Nhã Tịnh cười, nhàn nhạt nói: "Tùy bà thích nói như nào thì nói, tôi chỉ có một câu. Bà dám đυ.ng đến con trai của tôi thì tôi sẽ không buông tha cho bà! Gϊếŧ gà dọa khỉ, cũng là để cho những kẻ hèn hạ đánh con của tôi nhắc nhở một chút!"

"Tôi không dám, tôi thật sự không dám!" Hình Thảo Phương hô to như sụp đổ: "Nhã Tịnh, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Cô cho tôi một cơ hội, sau này tôi bảo đảm sẽ không bao giờ đưa ra chủ ý đánh Minh Trung và Minh Nhiên nữa. Cô tha cho tôi, tôi cầu xin cô, cô tha cho tôi đi!"

"Muộn rồi!" Đường Nhã Tịnh không muốn phí lời với bà ta nữa, để lại cho bà ta hai chữ sắc bén như chặt đinh chém sắt, cúp điện thoại.

Hình Thảo Phương gọi lại, điện thoại không ai nhận nữa.

Bà ta điên cuồng gọi vô số lần, điện thoại di động trước sau cũng không có người nghe.

Bà ta phát điên ném điện thoại di động xuống đất, chửi ầm lên: "Con khốn nạn, khốn nạn! Đồ đê tiện ăn cháo đá bát kia, nhìn đời bằng nửa con mắt! Chờ tôi ra ngoài đi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô ta. Tôi phải băm xác cô ta, lột da tróc thịt! Khiến cho cô ta bị nghìn người giẫm đạp, bị vạn người chửi rủa, khiến cô ta...”

"Đủ rồi." Đường Tùng Bác ngồi đối diện bà ta đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt tái mét gầm nhẹ: "Không phải tôi mới cảnh cáo bà sau này không được mắng nhiếc Đường Nhã Tịnh nữa à!"

Hình Thảo Phương bị tiếng rống mạnh mẽ của anh ta làm phát run lên, khóc lớn nói: "Cái loại khinh người ăn cháo đá bát kia, cô ta không chịu cứu tôi! Tôi đã phải ăn nói khép nép, cầu xin cô ta, cô ta còn không chịu thả tôi ra ngoài! Tùng Bác, cứu tôi, ông đi tìm cô ta, ông nhất định phải làm cho cô ta tha cho tôi! Tùng Bác, ông nhìn tôi chút đi, nhìn tôi...”

Bà ta xắn ống tay áo lên lộ ra cánh tay đầy rẫy vết thương: "Bọn họ đánh tôi... Bọn họ đánh cho tôi chết... Tùng Bác, tôi không thể tiếp tục chờ ở đây thêm chút nào nữa, tôi sẽ bị bọn họ đánh chết mất!"

"Tùng Bác, trước khi bố tôi lâm chung, ông đã hứa với ông ấy rồi! Ông nói ông sẽ chăm sóc tốt cho tôi, ông sẽ không để tôi phải chịu oan ức, nhưng bây giờ tôi phải ngồi tù rồi...”

"Tùng Bác... nơi này đáng sợ lắm... Ông nhanh cứu tôi ra ngoài đi, cứu tôi ra ngoài đi mà...”

Bà ta khóc lóc đến tê liệt trên ghế ngồi. Nghĩ đến những nữ phạm nhân hung dữ ở cùng phòng với bà ta, bà ta sợ hãi run lẩy bẩy.

Đường Tùng Bác nhắm mắt lại.

Nghĩ đến cảnh tưởng Hình Doanh Sơn chết trước mặt ông ta, nghĩ đến lời thề phát ra bên giường bệnh Hình Doanh Sơn, trong lòng ông ta vừa nôn nóng vừa khổ sở như là bị ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.

Sao ông ta lại không muốn cứu Hình Thảo Phương ra ngoài chứ?

Ông ta đã cố hết sức!

Nhưng mà nhà họ đường không phải đối thủ của nhà họ Cố. Ông ta cũng không phải đối thủ của Cố Đông Quân. Ông ta bị Cố Đông Quân nói cho mấy câu giễu cợt đã mặt đỏ tai hồng chỉ muốn chui xuống đất cho xong.

Cách nào ông ta cũng nghĩ rồi, sốt ruột phát hỏa. Chỉ trong một đêm, miệng khô khốc, vết bỏng nổi đầy bên mép.

Nhưng mặc dù vậy, ông ta cũng không thể nào nghĩ ra cách cứu Hình Thảo Phương ra ngoài.

Ông ta có thể làm gì đây?

Ông ta không phải thần thánh, muốn làm gì thì được cái đấy.

Ông ta cũng có lúc muốn làm một chuyện gì đấy nhưng không đủ sức làm.

Bây giờ, cứu Hình Thảo Phương ra ngoài chính là chuyện ông ta không đủ sức làm.

Một lát sau, ông ta mở mắt ra, nhìn về phía Hình Thảo Phương, khàn giọng nói: "Tôi không có cách nào cả... Những cách có thể nghĩ ra tôi đều nghĩ rồi. Cô cướp người bên đường, người nhà họ Cố tố cáo cô bắt cóc là hợp lý hợp pháp. Nhà họ Cố cử đoàn luật sư, có đủ bằng chứng, có pháp luật dựa vào. Tôi không phải thần thánh mà việc gì cũng có thể nói là được. Tôi không cứu được bà...”

"Không! Không! Không!" Hình Thảo Phương lắc đầu sợ hãi, đột nhiên lao tới trước mặt Đường Tùng Bác, hai tay run run nắm lấy áo Đường Tùng Bác: "Tùng Bác, ông cứu tôi, ông nhất định phải cứu tôi ra ngoài!"

"Ông Nhiên, ông đừng quên, bố tôi vì cứu Thiên Vũ mới chết. Trước khi bố tôi chết, ông đã thề trước giường bệnh bố tôi. Ông nói ông sẽ chăm sóc tôi, sẽ không để cho người khác bắt nạt tôi, ông nhìn xem tôi bây giờ tôi đang trải qua những ngày tháng như nào đây!"

"Cảnh sát nói, tôi ít nhất sẽ bị xử ba năm. Đừng nói là ba năm, cho dù là ba ngày, ba giờ tôi đều không chịu được! Ông Nhiên, ông nghĩ thêm cách đi, ông nhất định phải cứu tôi ra ngoài, nhất định phải cứu tôi ra ngoài!"

Đường Tùng Bác thống khổ lắc đầu một bên: "Tôi đã nói rồi, không phải tôi không chịu nghĩ cách, thật sự là tôi không có bản lĩnh đó."

"Sẽ không đâu, không đâu!" Hình Thảo Phương cật lực lắc đầu: "Tùng Bác, ông là người giàu nhất nước Nam Lan, ông lợi hại như vậy, ông có thể làm được. Chỉ cần ông muốn, ông nhất định có thể làm được!"

Mỗi lần cho dù bà ta và con gái bà ta gây ra rắc rối gì, Đường Tùng Bác đều có thể thay họ xử lý êm đẹp.

Lần này chắc chắn cũng có thể.

Nhất định có thể!

Đường Tùng Bác nhìn bà ta lắc đầu, khổ sở nói: "Lần này tôi thực sự không có cách nào."

"Không thể, không thể nào!" Hình Thảo Phương đột nhiên đẩy ông ta ra, chỉ vào mũi ông ta rống lên đau khổ: "Đường Tùng Bác, có phải ông có người phụ nữ khác bên ngoài rồi không? Ông muốn thoát khỏi tôi, cố ý không cứu tôi. Tôi bị giam bên trong, ông ở ngoài tha hồ sống phóng đãng hả?"

Đường Tùng Bác cả giận: "Bà nói nhăng cuội gì đó?"

"Chắc chắn là như vậy, chắc chắn là vậy rồi!" Hình Thảo Phương chỉ vào mũi ông ta, nói: "Đường Tùng Bác, ông đừng quên bố tôi chết như thế nào! Nếu không bố tôi, Thiên Vũ đã chết từ lâu rồi! Ông thiếu nợ bố tôi một cái mạng, nếu như dám làm chuyện có lỗi với tôi, bố tôi thành quỷ cũng không tha cho ông!"

"Bà... bà...” Đường Tùng Bác tức giận tối sầm mặt mày, máu dồn lên ngực cuồn cuộn, suýt nữa phun ra máu.

Những năm này ông ta đối xử với Hình Thảo Phương còn chưa đủ hay sao?

Nếu như không phải vì nhà họ Đường thiếu nợ Hình Doanh Sơn một cái mạng thì ông ta làm sao có thể cưới loại phụ nữ thô lỗ không có giáo dục như Hình Thảo Phương chứ?

Ông ta biết, nhà họ Đường nợ Hình Doanh Sơn một cái mạng. Vì vậy ông ta mới nhẫn nhịn dù trong lòng không muốn và buồn nôn mới cưới Hình Thảo Phương.

Những năm này ông ta để mặc Hình Thảo Phương làm mưa làm gió ở nhà họ Đường.

Mặc dù Hình Thảo Phương thô lỗ độc ác dung tục làm ông ta thấy ghê tởm, ông ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Ông ta không thể nào yêu Hình Thảo Phương, thậm chí ông ta còn không muốn gặp lại Hình Thảo Phương.

Nhưng ông ta chung thủy trong hôn nhân, ông ta dồn hết những ý nghĩ kia vào sự nghiệp, chưa từng ở bên ngoài quan hệ nam nữ không chính đáng.