Chương 41: Mừng Hơn Cả Nhặt Được Vàng

Đường Nhã Tịnh: “…”

Còn không bằng để vệ sĩ xếp hàng hộ bọn họ nữa ấy, ít nhất thì sẽ không bị người ta chú ý đến như vậy.

Bọn họ xếp hàng một hồi lâu mới đến lượt.

Nhân viên công tác của cục Dân chính làm theo thủ tục, hỏi hai người có bằng lòng kết thành vợ chồng hay không.

Đường Nhã Tịnh càng thêm căng thẳng.

Cô gần như là choáng váng hoàn tất toàn bộ thủ tục với Cố Đông Quân.

Lúc nhân viên công tác đưa bọn họ giấy hôn thú màu đỏ, cả người cô đều trở nên ngây ngẩn.

Cô cầm giấy hôn thú bước ra khỏi cục Dân chính, đứng dưới ánh nắng mặt trời hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Cô… Cô kết hôn rồi?

Đã có chồng… Hợp pháp rồi sao?

Các cục cưng của cô đã có bố, đã có… gia đình?

Cô không nói lên được cảm giác trong lòng mình.

Hưng phấn, kích động, ngỡ ngàng, còn có… bất an cùng thấp thỏm với tương lai.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì con trai cô cũng đã có một người bố vừa hợp pháp vừa có quan hệ huyết thống! Đây đã là chuyện vui đáng chúc mừng rồi!

Cô cầm giấy hôn thú, xoay người lại nhìn Cố Đông Quân: “Anh Cố…”

“Vợ gọi chồng mình là anh Cố nghe có hơi kỳ lạ.” Cố Đông Quân nhìn cô nhếch môi cười gian xảo: “Em có thể gọi tôi là Đông Quân, hoặc là… anh Quân.”

Anh Mộ?

Khóe miệng Đường Nhã Tịnh co rút.

Buồn nôn khϊếp!

Cô vẫn nên gọi anh là Đông Quân thì hơn.

“Đông Quân…” Lần đầu tiên cô gọi như vậy nên còn cảm thấy hơi kỳ cục, cực kỳ không tự nhiên: “Tôi muốn nói rằng… Trong thời gian chúng ta duy trì cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ trung thành với cuộc hôn nhân này, chỉ cần chúng ta còn là vợ chồng hợp pháp thì tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh.”

“Đương nhiên! Tôi cũng sẽ như vậy.” Cố Đông Quân coi đây là điều hiển nhiên: “Đây là đạo đức cơ bản, tôi tin rằng với tố chất của bản thân mình, cả hai chúng ta đều có thể làm được điều này.”

“Anh… Anh cùng bằng lòng như vậy sao?” Nhịp tim Đường Nhã Tịnh tăng nhanh.

“Hử?” Cố Đông Quân liếc nhìn cô: “Bằng lòng chuyện gì?”

“Bằng lòng… trung thành với cuộc hôn nhân này?” Đường Nhã Tịnh có hơi thiếu tự tin hỏi lại.

Dù sao thì bọn họ kết hôn cũng có chút giống như trò trẻ con.

Để con trai mình trở thành con cái hợp pháp nên cô cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì liền vội vã đồng ý đến nhận giấy hôn thú với Cố Đông Quân.

Mãi cho đến khi nhận xong giấy hôn thú, cô mới cảm thấy có chút hối hận, trước khi lấy giấy hôn thú cô còn quên không nói với Cố Đông Quân một câu, rằng cô mong rằng anh có thể tận lực không… yêu đương ngoài hôn nhân trong thời gian bọn họ duy trì cuộc hôn nhân này.

Cô cũng không biết nếu Cố Đông Quân yêu phải một người con gái khác trong thời gian bọn họ duy trì cuộc hôn nhân này có được coi là yêu đương ngoài hôn nhân không nữa.

Bọn họ quả thực cũng không phải nghiêm túc kết hôn gì.

Nhưng… Cô vẫn mong rằng Cố Đông Quân không qua lại với người con gái khác trong thời gian bọn họ duy trì cuộc hôn nhân này.

Nếu Cố Đông Quân thích người con gái khác thì bọn họ có thể ly hôn.

Đợi sau khi bọn họ ly hôn thì anh muốn qua lại với ai cũng được.

“Đương nhiên!” Cố Đông Quân giơ giấy hôn thú trong tay ra trước mặt cô: “Cô tưởng đây là cái gì chứ? Đây chính là giấy hôn thú đấy có được không? Có giấy hôn thú này thì cô chính là vợ tôi, mà chung thủy với vợ mình chính là đạo đức cơ bản nhất của một người đàn ông!”

Anh nhướng mày hỏi Đường Nhã Tịnh: “Cô đang hoài nghi tôi có vấn đề về nhân phẩm sao?”

“Không, tôi không có ý đó!” Đường Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ cho rằng…”

Cô chỉ cho rằng cuộc hôn nhân này là vì Cố Đông Quân cũng chỉ là kết hôn tạm thời để hai đứa nhóc có được thân phận đàng hoàng mà thôi.

Anh vốn cũng chẳng coi trọng cuộc hôn nhân này.

Mà không coi cuộc hôn nhân này là thực thì qua lại với cô gái khác trong thời gian bọn họ duy trì hôn nhân thì anh cũng sẽ không cảm thân bản thân mình làm gì sai.

“Giờ tôi đã biết Minh Nhiên không có cảm giác an toàn là giống ai rồi.” Cố Đông Quân nhìn cô mỉm cười: “Giống cô đấy!”

Đường Nhã Tịnh ngây người: “Anh… cũng nhận ra Minh Nhiên không có cảm giác an toàn sao?”

“Rõ ràng lắm đấy có được không!” Cố Đông Quân cười cười: “Cô yên tâm, hôn nhân chính là thần thánh, tôi cũng có thể đảm bảo với cô rằng chỉ cần giấy hôn thú của chúng ta vẫn còn thì tôi vẫn sẽ trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta, trung thành với cô, mấy thứ như tiểu tam tuyệt đối sẽ không tồn tại trong cuộc hôn nhân này!”

“Cố Đông Quân… Cảm ơn anh!” Đường Nhã Tịnh nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh.

Cô với Cố Đông Quân đều là vì con cái nên mới đi đăng ký kết hôn.

Theo lý mà nói, cho dù trong thời gian bọn họ duy trì cuộc hôn nhân này, Cố Đông Quân có qua lại với người con gái khác thì cô cũng chẳng thể trách cứ anh.

Bản thân cô cũng chẳng hề để ý.

Nhưng cô phải nghĩ cho hai đứa con trai của mình.

Cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Đông Quân cũng chỉ là tạm bợ, cô và Cố Đông Quân đều hiểu rõ điều này nhưng các con của cô lại không hề biết.

Nếu Cố Đông Quân yêu người con gái khác trong thời gian bọn họ duy trì cuộc hôn nhân này bị các con cô biết được thì các con cô nhất định sẽ chịu tổn thương.

“Không cần khách sáo như vậy.” Cố Đông Quân mỉm cười: “Là tôi nên cảm ơn cô, tôi không làm gì cả mà cô đã cho tôi hai đứa con trai thiên tài đáng yêu đến vậy! Thật khiến người ta vui hơn cả nhặt được vàng!”

Đường Nhã Tịnh: “…”

Đây chắc hẳn là lời khen đúng chứ?

Nhưng sao cô lại cảm thấy kỳ cục đến vậy?

Cô còn đang định mở miệng nói gì đó thì điện thoại lại vang lên.

Là cuộc gọi video của ông Cố.

Chắc chắn là bọn trẻ đã dậy rồi!

Cô vội vàng nhận điện thoại.

Màn hình điện thoại lập tức xuất hiện cảnh bạn nhỏ Đường Minh Nhiên còn đang ngái ngủ nằm trên giường.

Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên khóc thút thít trước màn hình điện thoại: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Đường Nhã Tịnh thấy bạn nhỏ Đường Minh Nhiên đáng yêu như vậy không nhịn được cười: “Mẹ ra ngoài mua đồ với bố.”

Đây chính là chuyện mà cô, ông cụ Cố và Cố Đông Quân đã thống nhất với nhau.

Sau này dù có nói với bất kỳ ai thì đều sẽ nói cô và Cố Đông Quân sớm đã đăng ký kết hôn rồi, Minh Trung và Minh Nhiên chính là con trong giá thú.

Thực ra, chỉ cần cô là vợ của Cố Đông Quân thì dù cô và Cố Đông Quân đăng ký kết hôn lúc nào đi chăng nữa, Minh Trung và Minh Nhiên đều là con trong giá thú, người khác cũng sẽ không nói này nói nọ Minh Trung và Minh Nhiên.

Nhưng ông Cố kiên quyết bắt bọn họ nhất định phải nói với bên ngoài rằng bọn họ đã sớm đăng ký kết hôn, bọn họ đăng ký kết hôn trước rồi mới có Minh Trung và Minh Nhiên.

Bọn họ cũng đã nói với Minh Trung và Minh Nhiên như vậy.

Cố Đông Quân không thuyết phục được, ông cụ một mực cố chấp, Cố Đông Quân cũng không làm gì được nên chỉ đành chịu thua, thoả hiệp với ông cụ.

Tính tình Đường Nhã Tịnh tuy không được coi là nhẫn nhục chịu được, nhưng cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Đường nhiều năm đã khiến cô quen việc thỏa hiệp với người khác.

Chỉ cần không làm tổn thương các con của cô thì liền dễ dàng thỏa hiệp với người khác.

Càng huống chi là ông cụ còn một lòng một dạ muốn tốt cho các con cô, muốn các con trai của cô được mọi người thừa nhận là con trai cả và con trai thứ của nhà họ Cố.

Ông cụ Cố một lòng một dạ lo nghĩ cho các con cô như vậy, cô chỉ biết cảm kích và sẽ không làm trái ý của ông cụ Cố.

Cô ngoan ngoãn nghe theo lời ông cụ lừa bạn nhỏ Đường Minh Nhiên rằng cô và Cố Đông Quân ra ngoài mua đồ chứ không nhắc đến chuyện hai người bọn họ đi đăng ký kết hôn.

Ừm.

Thực ra cũng không thể nói là lừa được.

Chút nữa bọn họ chắc chắn sẽ mua vài món quà về cho hai nhóc con.

Cô chỉ là không nói đến chuyện kết hôn mà thôi.

“Mẹ với bố đi mua đồ cùng nhau á?” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên bĩu mỗi, không vui: “Bố mẹ đi mua đồ sao không dẫn anh cùng Minh Nhiên đi chứ? Anh với Minh Nhiên cũng muốn đi mà.”