Chương 39: Buồn Nôn

Đường Tùng Bác gật đầu: "Bố biết rồi, bố đang suy nghĩ biện pháp."

"Còn có thể có biện pháp nào?" Đường Thiên Vũ lo nghĩ nói: "Dạ Vĩ là địa bàn của Cố Đông Quân, chỉ cần Cố Đông Quân không mở lời thì dì Phương đừng mong ra tù! Bố, chi bằng chúng ta đi tìm Cố Đông Quân đi? Chẳng phải Cố Đông Quân nói Minh Trung và Minh Nhiên là con của anh ta sao? Bất kể nói thế nào thì nhà họ Đường chúng ta cũng đã giúp anh ta nuôi lớn con trai, anh ta báo đáp chúng ta như thế này sao?"

"Thiên Vũ, chừng nào thì con mới có thể trưởng thành một chút?" Đường Tùng Bác bất đắc dĩ nhìn anh ta nói: "Nếu là lúc trước chúng ta còn có thể đem ân nghĩa ra để đòi báo đáp, nhưng bây giờ là chính miệng con nói Nhã Tịnh có thể là con gái của cô con, nếu như Nhã Tịnh là con gái cô con thì Minh Trung và Minh Nhiên chính là cháu ngoại của cô con, chúng ta nuôi Minh Trung và Minh Nhiên chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Nếu như chúng ta lấy ân tình nuôi dưỡng Minh Trung và Minh Nhiên để áp chế Cố Đông Quân, nếu là sau này truyền đến tai cô và dượng của con, cô và dượng của con sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta? Con muốn thấy cô và dượng con xem thường chúng ta sao?"

"Vậy làm sao bây giờ?" Đường Thiên Vũ nôn nóng đến dậm chân: "Bố! Nhất định phải mau cứu dì Phương, chúng ta không thể không quan tâm dì Phương được!"

"Bố đâu có nói không quan tâm." Đường Tùng Bác thở dài: "Bố đi Trại tạm giam gặp bà ấy một chút, xem xem có thể nghĩ ra biện pháp để bà ấy liên hệ với Nhã Tịnh, tự mình cầu xin Nhã Tịnh, dù nói thế nào chúng ta rốt cuộc cũng là người một nhà, nếu như bà ấy có thể cúi đầu nhận lỗi trước Nhã Tịnh thì nói không chừng Nhã Tịnh sẽ tha thứ cho bà ta, cứu bà ta ra."

Vừa rồi ông ta bị Cố Đông Quân trào phúng xấu hổ đến hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.

Ông ta thật không dám đi tìm Cố Đông Quân hoặc là Đường Nhã Tịnh.

Nhưng mà Hình Thảo Phương là người trong cuộc, Hình Thảo Phương có thể.

Trước giờ đều là Hình Thảo Phương ức hϊếp Đường Nhã Tịnh.

Lần này nếu như Hình Thảo Phương chủ động cúi đầu trước Đường Nhã Tịnh, nói ngọt một chút trước mặt Đường Nhã Tịnh, nói không chừng Đường Nhã Tịnh liền sẽ tha thứ cho Hình Thảo Phương.

Cố Đông Quân nói chuyện này lời Đường Nhã Tịnh nói cũng không ích gì, nhưng ông ta không tin.

Ông ta nghe ra được, Cố Đông Quân nhắc tới những lời kia đều là vì bảo vệ Đường Nhã Tịnh.

Cố Đông Quân nói Đường Nhã Tịnh ở chỗ anh ta không có địa vị gì, hết thảy đều là do anh định đoạt, là vì giảm bớt áp lực cho Đường Nhã Tịnh, thay Đường Nhã Tịnh gánh vác tất cả trách nhiệm.

Anh càng làm như vậy càng nói rõ anh rất xem trọng Đường Nhã Tịnh.

Ông ta tin tưởng chỉ cần Đường Nhã Tịnh chịu cầu xin giúp Hình Thảo Phương, Cố Đông Quân nhất định sẽ nể mặt Đường Nhã Tịnh mà bỏ qua cho Hình Thảo Phương.

Ông ta chính là nghĩ như vậy.

Đường Thiên Vũ cũng cảm thấy có đạo lý.

Thế là anh ta nói: "Con cũng đi! Tính tình dì Phương rất bướng bỉnh, con sợ bà ấy không chịu cúi đầu trước Nhã Tịnh, con đi khuyên nhủ bà ấy."

Đường Tùng Bác gật đầu: "Con tình nguyện đi thì đi thôi."

Hai bố con cùng rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, chạy tới Trại tạm giam.

Vượt qua các quy trình thì hai cha con thuận lợi gặp được Hình Thảo Phương.

Hình Thảo Phương mặt mũi bầm dập, sau khi nhìn thấy hai cha con thì lập tức gào khóc: "Tùng Bác! Thiên Vũ! Sao giờ hai người mới đến? Có phải hai người đến cứu tôi ra ngoài không? Mau... mau...”

Bà ta đưa hai bàn tay mang còng tay của mình lên trước mắt nữ cảnh sát: "Mau mở còng tay của tôi ra, tôi có thể ra ngoài rồi! Tôi có thể ra ngoài rồi!"

Đường Tùng Bác hết sức khó xử: "Thảo Phương, bà bình tĩnh một chút."

Thấy nữ cảnh sát đứng bất động, liếc thấy ánh mắt của cô ta còn có chút khinh miệt xem thường, Hình Thảo Phương liền sửng sốt.

Bà ta ngạc nhiên nhìn về phía Đường Tùng Bác và Đường Thiên Vũ: "Tùng Bác, Thiên Vũ, chẳng lẽ hai người không phải là đến cứu tôi ra ngoài sao? Không! Không, các người nhất định là tới cứu tôi ra đúng không? Các người mau cứu tôi ra ngoài, ở đây một giây đồng hồ tôi cũng không tiếp tục chờ được nữa, tôi muốn đi ra ngoài, lập tức ra ngoài!"

"Được rồi, im ngay! Đừng kêu gào nữa!" Đường Tùng Bác gầm thét.

Hình Thảo Phương bị dọa đến run lên một cái, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Đường Tùng Bác ghét nhất là bà ta lớn giọng ồn ào, liền vội vàng thấp giọng, vô cùng đáng thương nhìn Đường Tùng Bác cầu khẩn: "Tùng Bác, ông mau cứu tôi ra ngoài, nơi này không phải chỗ người có thể ở, nếu tôi còn tiếp tục ở trong này thì tôi sẽ chết ở đây đó!"

Trong này thật đáng sợ. Không có phòng đơn, tám phạm nhân ở chung một phòng.

Trong phòng ngoại trừ tám cái giường bằng phẳng và một cái bồn cầu ra thì chẳng có gì khác.

Bà ta là người cuối cùng bị giam vào trong phòng, giường của bà ta được đặt nằm ngay bên cạnh bồn cầu, bà ta che mũi lại cũng không chịu nổi mùi thối của bồn cầu.

Bà ta chịu không được, vỗ cửa sắt gọi giám ngục đến, muốn giám ngục đổi giường chiếu cho bà ta.

Kết quả là giám ngục không đến, mà phạm nhân cùng phòng lại đánh bà ta một trận đau đớn.

Đánh cho bà ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nghe theo sự yêu cầu của phạm nhân mà bò đến chỗ bồn cầu, chà sạch bồn cầu vô số lần thì các phạm nhân mới bằng lòng bỏ qua cho bà ta.

Bà ta bị đánh toàn thân đều đau, cả tối hôm qua đều trằn trọc không thể nào ngủ.

Hôm qua bà ta nổi giận không ăn cơm tối liền bị phạm nhân khác lấy đi.

Bữa ăn sáng sớm hôm nay lại bị phạm nhân giành mất.

Giữa trưa, bà ta đói đến không chịu nổi liền báo cáo với giám ngục.

Đồ ăn rất khó ăn, còn không ngon bằng thức ăn cho chó ở nhà bà ta, nhưng sau khi ăn cơm xong trở lại phòng, bà ta lại bị các phạm nhân hùa nhau đánh cho một trận.

Chỉ mới là một ngày một đêm mà thôi, bà ta đã phải chịu sự khổ sở mà cả đời này đều chưa từng phải trải qua.

Mỗi một phút mỗi một giây bà ta đều ngóng trông cha con Đường Tùng Bác mau cứu bà ta từ trong này ra ngoài.

Dù chỉ một phút bà ta cũng đều không thể chịu nổi loại cuộc sống này.

"Tôi cũng muốn cứu bà ra ngoài, nhưng bà phải hiểu, nơi này là Dạ Vĩ, không phải nước Nam Lan." Đường Tùng Bác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bà ta: "Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, bảo bà trước khi làm gì thì nên dùng một chút đầu óc, vì sao bà lại không chịu nghe theo? Bà tìm đường chết ở nước Nam Lan còn chưa đủ, bà còn chạy tới Dạ Vĩ tìm đường chết! Hiện tại thì hay rồi, Dạ Vĩ là địa bàn của nhà họ Cố, ngược lại tôi có muốn cứu bà ra ngoài thì tôi cũng phải có cái bản lĩnh đó mới được!"

"Tùng Bác, ý ông là gì?" Hình Thảo Phương thanh âm run rẩy hỏi: "Chẳng lẽ ông và Thiên Vũ không phải tới cứu tôi ra ngoài sao? Không không không...”

Bà ta liều mạng lắc đầu, đột nhiên nắm chặt lấy tay Đường Tùng Bác, khóc đến cả mặt đầy nước mắt nước mũi: "Tùng Bác, ông nhất định phải cứu tôi, ông nhất định phải mau chóng cứu tôi ra ngoài, tôi biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa, về sau tôi sẽ nghe lời ông, tất cả tôi đều nghe theo ông...”

Trên tay bà ta lấm tấm màu đen, lại còn sền sệt, không biết là dính thứ gì, nắm chặt lấy cánh tay Đường Tùng Bác.

Đường Tùng Bác buồn nôn một trận.

Ông ta không ngừng tự nhủ ở trong lòng, ông ta phải nhẫn nại, phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!

Đây là con gái của ân nhân cứu mạng con trai ông ta!

Trước khi Hình Doanh Sơn chết, ở bên cạnh giường bệnh của Hình Doanh Sơn, ông ta đã thề cả một đời phải đối xử tốt với con gái của Hình Doanh Sơn, cả một đời che chở chăm sóc bà ta, bảo hộ bà ta, không để bà ta phải chịu ủy khuất.

Đại trượng phu nói được làm được.

Hình Thảo Phương là trách nhiệm của ông ta.

Cho dù bà ta làm ra chuyện chết tiệt gì thì ông ta cũng không thể bỏ mặc bà ta.

Ông ta cố sức rút tay ra khỏi bàn tay của Hình Thảo Phương, nhìn Hình Thảo Phương nói: "Nếu như bà muốn ra ngoài, bây giờ chỉ có một biện pháp...”

Trong mắt lập tức Hình Thảo Phương trong mắt lập tức dấy lên hy vọng, gấp giọng hỏi: "Biện pháp gì?"

"Gọi điện thoại cho Nhã Tịnh, cầu xin Nhã Tịnh tha thứ cho bà...” Đường Tùng Bác lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mắt Hình Thảo Phương.

"Cái gì? Ông muốn tôi đi cầu xin đứa tạp chủng ấy sao?" Hình Thảo Phương lập tức hét ầm lên: "Tôi không làm! Tôi không đi cầu xin đứa tạp chủng ấy đâu! Đều là do đứa tạp chủng đó và hai đứa con hoang đã biến tôi thành cái bộ dạng này, đứa tạp chủng kia...”

"Đủ rồi, bà câm miệng cho tôi!" Nghe bà ta há mồm là tạp chủng, ngậm mồm là con hoang, Đường Tùng Bác tức giận đến gân xanh trên thái dương hằn lên, vỗ mạnh cái bàn một cái: "Về sau không cho phép bà lại mắng Nhã Tịnh và Minh Trung, Minh Nhiên!"

Hình Thảo Phương bị ông ta rống cho run lên, mấy máy khóe miệng nói: "Vì, vì sao chứ? Là bọn họ hại tôi thành thế này, vì sao tôi lại không thể mắng bọn họ?"