Chương 3: Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao?

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Như những đêm khác, Dịch Khả Vy vẫn bám lấy cái giường của cô, nằm bên cạnh ôm cô. Quan hệ của cô và Dịch Khả Vy cũng đi lên không ít.

"Mai ra ngoài ăn tối với nhà họ Hàn đó chị!"

Nghe Dịch Khả Vy nói vậy trái tim Hạ Nhi không khỏi rung lên một nhịp, cô thật sự rất tò mò về người đàn ông kia.

Nam chính của đời cô sắp xuất hiện rồi hay sao, cô thật không tin vào tai mình: "Anh ta đẹp trai không?" Chỉ cần là trai đẹp thì mọi thứ sẽ được tha thứ mà, Hạ Nhi híp mắt nhìn lên chùm đèn trên tầng nhà cười gian một tiếng.

Dịch Khả Nhi lắc đầu: "Em không biết, thiếu gia đó em chưa gặp bao giờ."

Hạ Nhi hơi chán nản chỉ thả ra một chữ: "Tên?"

"Ưʍ...để em nhớ...hình như là Hàn Thiên Dương."

Dịch Khả Vy nghĩ nghĩ rồi liền chắc chắn đó là Hàn Thiên Dương.

Hạ Nhi thử dịch tên đó ra "bầu trời lạnh lùng của đại dương" hay sao, sau đó cô liền bị chính cái suy nghĩ của mình làm cho buồn cười...

Sáng hôm sau Hạ Nhi đã bị đánh thức từ sớm chỉ để chuẩn bị sửa sang, chải chuốt ăn mặc cẩn thận để đi đến địa điểm gặp nhà "chồng" tương lai của cô, à không đúng... chính xác hơn là nhà chồng của Dịch Khả Nhi chứ không phải Giang Hạ Nhi...

Tại nhà hàng sang trọng bậc nhất của thủ đô vừa xa lạ lại sắp phải quen thuộc đối với Hạ Nhi, thế nhưng bên trong lại không có bóng khách nào, cô không cần đoán cũng nghĩ được nhà hàng đã được bao trọn, hoặc có thể đây là nhà hàng dưới chướng của nhà họ Hàn hoặc nhà họ Dịch.

Lúc sau liền nghe Dịch Khả Vy nói rằng: "Chị à, nhà trai ga lăng thật đó, đã chủ động bao trọn nhà hàng này rồi!"

Hạ Nhi nghe vậy, chỉ cười nhạt.

Ngồi nói chuyện được một lúc lâu, thế nhưng mà vẫn chưa thấy nam chính Hàn Thiên Dương tới, Dịch phu nhân dù không muốn nhắc đến nhưng vẫn phải hỏi theo lễ nghĩa, giọng cố tỏ ra là chỉ vô tình hỏi han: "Hàn thiếu gia vẫn chưa đến sao?"

"Con trai tôi có chút việc, sẽ đến ngay thôi. Mọi người cứ dùng bữa trước đi."

Người vừa nói là Hàn phu nhân, Hạ Nhi thấy khuôn mặt bà phúc hậu liền có chút thiện cảm, thế nhưng cô biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Người nhìn càng hiền, càng phúc hậu có khi lại là người rất nghiêm khắc.

Một bàn lớn, bố mẹ chồng tương lai của Hạ Nhi, bố mẹ Dịch, cô và cả Dịch Khả Vy ngồi ăn uống nói chuyện cùng nhau không khí cũng không quá khó khăn hay căng thẳng mà Hạ Nhi còn cảm thấy thoải mái tự nhiên như ở "nhà". Theo quan sát ban đầu thì cô thấy ông Hàn tuy là người uy nghiêm nhưng rất ít nói, đa phần là Hàn phu nhân nói. Hạ Nhi không nói đến những hành động quan tâm của ông Hàn dành cho vợ như là gắp đồ ăn, thường xuyên xoay đĩa đồ ăn bà ấy thích vào chỗ của bà thậm chí là hành động đơn giản nhất như là kéo ghế cho bà ngồi... dường như hành động đó đều rất tinh tế tỉ mỉ và không có chút gượng gạo do quen tay.

Thế nhưng yêu thương nhau thật hay không thì phải quan sát lâu dài, có rất nhiều người trước mặt thiên hạ thì lộ ra rất yêu thương nhau đánh lừa công chúng, sự thật đằng sau thì nɠɵạı ŧìиɧ, cãi nhau, bạo lực...

Nhưng có một sự thật Hạ Nhi nhìn rõ mồn một đó chính là ông ấy sợ vợ, rất rõ là sợ Hàn phu nhân là đằng khác. Trong lòng có chút vui vẻ khi nhìn hai người, mà cũng thêm một chút an tâm... nếu như một gia đình có truyền thống sợ vợ, hẳn là một gia đình hạnh phúc.

Khoảng nửa tiếng sau, Hàn Thiên Dương mới xuất hiện. Hàn phu nhân đang cùng Dịch phu nhân nói bâng quơ vài chuyện thì thấy phục vụ mở cửa cúi đầu chào con trai bà, bà vui vẻ lên tiếng thực ra trong lòng bà cũng không dám chắc con trai bà sẽ đến mà: "Con trai, con đến muộn rồi!"

Sau đó khi mọi người cùng quay ra nhìn Hàn Thiên Dương thì bà lại âm thầm nhìn Hạ Nhi quan sát phản ứng của cô.

Giây phút cô nhìn thấy người đàn ông đó, trong đầu cô chỉ nghĩ "chết dưới tay người như anh cũng xứng đáng". Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, cùng quần âu lịch lãm, chân đi dày da đúng chuẩn doanh nhân thành đạt cũng giống như bao người khác. Sống lưng thẳng, dáng người cao tầm hơn 1m8, anh từng bước đi tới, bước đi không nhanh không chậm. Hạ Nhi lần đầu hiểu được thế nào là bước đi có quy luật. Nhìn anh giống như siêu mẫu được đào tạo chuyên nghiệp nhưng khí thế tỏa ra lại khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức, ngột ngạt.

Anh có khuôn mặt thực sự thực sự rất rất đẹp, Hạ Nhi không biết phải miêu tả vẻ đẹp đó như thế nào nữa, sống mũi anh cao thẳng, gương mặt trắng sáng đẹp đẽ, đôi môi mỏng tiêu chuẩn. Từng đường nét đều hoàn hảo không một điểm chết trên khuôn mặt, từ chân mày đến khung xương đều theo một tỉ lệ chuẩn. Có điều cô thấy đẹp nhất vẫn là đôi mắt của anh, nó lạnh lùng tựa như tảng băng xa vời vậy. Ngay từ lúc bước vào ánh mắt anh đã dừng trên người cô, cô cũng không e dè mà nhìn anh đánh giá, ánh mắt hai người không hề vô tình đã giao nhau.

Trong trái tim Hàn Thiên Dương, dường như xuất hiện một tia sóng động, dường như anh cảm nhận được một cảm giác rất khác rất lạ nhưng lại cực kỳ thỏa mãn. Cảm giác đó chính là rất khó nói, nó gần như giống với cảm giác đã tìm được: một món đồ quý mà mọi người tranh nhau giành giật. Đến khi ấy phát hiện ra món đồ đó lại chính là món đồ chân ái bản thân trong quá khứ đã để lạc. Anh kìm nén sóng động trong tâm trạng mà đi đến.

Hàn phu nhân xinh đẹp, khí chất tao nhã lại cao quý đưa tay lên vẫy anh lại gần, bảo anh ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp sẵn là bên cạnh Hạ Nhi.

Lòng Hạ Nhi lại rộn lên một trận nữa, trong quá khứ cô là một người rất mê cái đẹp... nói thẳng ra là rất mê trai, giờ đây được ngồi cạnh trai đẹp loại cảm giác chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô khiến cho trái tim không phải đập thình thịch nữa mà đập bồm bộp luôn ấy chứ.

Nhìn anh một bộ quý tộc, chỉ hành động ngồi ghế rất đơn giản thế nhưng Hạ Nhi lại thấy sao lại đẹp như thế. Anh để ghế rất gần cô, lệch hẳn với chỗ đã xếp từ trước thế nên hương thơm của anh bao trọn lấy cơ thể cô. Hương thơm đó xông thẳng vào khoang mũi cô, mùi hương thơm mát một cách rất lạ, không phải hương nồng nặc như những người khác dùng. Hương thơm pha lẫn một chút gì đó mát lạnh của bạc hà, nhưng không hề đơn giản chỉ là bạc hà mà còn pha lẫn một chút gì đó rất khác. Hạ Nhi không thể đoán ra được, cô thầm tự hỏi anh dùng nước hoa gì vậy, hương thơm thật sự rất quyến rũ. Mà đặc biệt mùi hương đó cô chưa từng thấy trên người của ai.

Mọi người đối với việc từ khi anh xuất hiện, đều nói ít hơn một chút, nhất là bố mẹ Dịch, có hỏi han anh vài câu mà anh không trả lời lại, đa phần đều là Hàn phu nhân sẽ trả lời thay, tuy vậy họ cũng không lấy làm lạ vì người ta vốn đã khó ưa như vậy rồi. Bố mẹ Dịch còn tưởng anh sẽ không đến nên có chút bồn chồn, lo lắng nhưng giờ thì mọi thứ đều ổn.

Hàn phu nhân nhìn con trai yêu dấu ngồi bên cạnh, tươi cười nói: "Con trai à, bên cạnh con là vị hôn thê của con đó, con bé là Dịch Khả Nhi. "

Hàn Thiên Dương theo lẽ đưa mắt nhìn Hạ Nhi, Hạ Nhi cũng không ngần ngại mà nhìn lại, mắt đối mắt với anh một lần nữa. Mọi người xung quanh đều đang trờ phản ứng của Hàn Thiên Dương...

"Đẹp!"

Anh nhẹ nhàng thả ra một chữ khiến cho Hạ Nhi xấu hổ quay mặt đi, hai má nóng bừng. Mọi người dường như rất bất ngờ với thái độ của Hàn Thiên Dương, nhất là Hàn phu nhân. Bà biết con trai bà ưng rồi thì rất vui vẻ:" Được rồi, được rồi ăn cơm thôi. Con đến sau hẳn là đói rồi. "

Đến bữa tráng miệng, Hạ Nhi xin phép vào nhà vệ sinh. Vừa chải chuốt, dặm lại phấn, chỉnh chu xong, đến lúc chuẩn bị bước ra ngoài thì đυ.ng phải Hàn Thiên Dương, cô có chút giật mình.

Anh nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt giống như chỉ tập trung vào cô, lưng dựa vào bức tường trắng sạch sẽ, bộ dáng ung dung, giọng nói không nhanh không chậm gọi: "Giang Hạ Nhi!"

Hạ Nhi hơi giật mình trong giây lát nhưng rất nhanh đã lấy lại cảm xúc, cô im lặng không nói gì.

Hàn Thiên Dương nhìn biểu cảm thoáng chột dạ của cô, hứng thú mở điện thoại, nói: "Vị hôn thê, trong điện thoại của tôi có vài thứ hay ho. Em có muốn xem không?"

Hạ Nhi có thể nói không à, người ta đã đưa thẳng điện thoại đến trước mặt cô. Miễn cưỡng cầm lấy bên trong chính là một chuỗi thông tin của cô từ hình ảnh, độ tuổi mười tám tuổi, là con gái của Giang Tú và Nguyễn Hải Liên, có một em trai là Giang Thần Nam mười ba tuổi. Thậm chí chi tiết đến từng tên họ của gia đình cô, chi tiết đến nỗi còn biết cả gia đình cô vốn không hạnh phúc. Ba tháng trước mẹ mất, chưa được năm mươi ngày bố lấy vợ mới và đã có đứa con riêng, hai chị em liên tục bị ngược đãi. Một tháng trước được Dịch gia nhận nuôi, sửa đổi thân phận, gả vào Hàn gia để cứu tập đoàn sắp đổ nát... có những thông tin liên quan đến việc Dịch gia làm với cô, cô còn chẳng biết vậy mà anh lại có tường tận như vậy.

Hạ Nhi đọc từng chữ, biểu cảm vì đọc đến thông tin của mẹ mà trở nên chua xót, trong những ngày này cô bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ đến mẹ, nhớ đến sự ra đi của bà. Nước mắt rõ ràng không có tác động để rơi xuống.

Biểu cảm của cô không thoát được ánh mắt sắc bén của người đàn ông, anh không hiểu nỗi đau khi mất đi người yêu thương nhất: "Đau lòng sao?"

Nghe anh hỏi, cô không biết cũng không muốn tìm hiểu xem là anh hỏi cô đau lòng vì gia đình hay đau lòng vì bí mật bại lộ cô phải trở về nơi tối tăm kia. Dù sao giọng của anh thực sự mê người nó khác hẳn với sự lạnh lùng bên ngoài điều ấy giúp tạm thời chấn an tâm tình đang bị tổn thương của cô, cô nhàn nhạt :"Ừm" một tiếng.

Nhưng rất nhanh chóng, cô đã tỉnh lại. Nghĩ đến bản thân mình mới ra trận đã bị thua thê thảm.

Biết rồi thì sao? Anh biết rồi thì làm sao?

Hạ Nhi không biết anh từ đâu mà lại có được thông tin chi tiết như vậy, từng chi tiết lại giống như đang tường tận lại cuộc đời của cô một lần nữa. Lòng dội một gáo nước lạnh, ánh mắt hơi cụp xuống. Chỉ có điều là không thể phủ nhận, đoạn cuối nhờ anh cô mới biết. Thật là hoang mang hóa ra lý do cô được nhận nuôi là vì vậy là thay Dịch Khả Vy lấy chồng.

Hàn Thiên Dương không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại kiên nhẫn như thế. Nhìn thấy đối phương hết bàng hoàng rồi đau đớn lại đến lạnh nhạt thờ ơ điều đó rất kí©h thí©ɧ. Anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại, bồi thêm mấy câu muốn quan sát phản ứng của cô gái trước mặt: "Dịch gia nghĩ đơn giản quá rồi!"

Họ làm như vậy thật giống như xỉ nhục anh, nếu không phải người họ tìm là cô gái này thì có lẽ họ đã xập xuống ngay từ lúc bắt đầu rồi đấy.

Hạ Nhi nhìn vào mắt anh, lại chẳng thể nhìn được suy nghĩ từ đôi mắt đó. Cô thất vọng, rồi lại nhìn sâu xa đi đâu đó, sau cùng mới nói, giọng nói không để lộ cảm xúc: "Rồi sao, nếu anh biết tôi không phải con của Dịch gia thì anh hãy ra bảo bọn họ, bảo họ gả con gái cho anh, cần gì phải tốn công như vậy!"

Hàn Thiên Dương bị phũ không hề tức giận ngược lại còn nhìn cô cười nhẹ: "Ai bảo tôi muốn cưới con gái họ?"

Hạ Nhi thật không muốn nhìn gương mặt này nữa, nó quá đẹp không xứng để cãi nhau, cô không muốn gương mặt ấy bị vấy bẩn, không muốn nhìn vào nó mà sinh ra cảm giác chán ghét hay hận thù. Cô tính bỏ ra ngoài, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của anh: "Gả cho tôi không phải em sẽ có tất cả sao ?"

Hạ Nhi hơi giật mình, bước chân khựng lại có chút ngạc nhiên, giọng nói lại như bâng quơ: "Anh là đang tán tỉnh tôi đấy à?"

Không ngờ người kia lại gật đầu, khiến cho cô không biết phải làm sao, ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt đầy nhu tình của anh: "Dù sao thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác."