Chương 2: Gia đình mới?

Nghe có người muốn mua mình, trong lòng Hạ Nhi đùng một cái, cái tình tiết gì vậy trời. Cô có chút bất lực lại cảm thấy chẳng giống ngôn tình gì cả, đáng lẽ phải được một soái ca lạnh lùng tàn nhẫn ra tay nhận nuôi chứ.

Bao kế hoạch như ngôn tình không ngờ lại gặp phải ông già yêu râu xanh này, kiểu này có khi lại bị bắt đi làm gái mại da^ʍ hay mổ tim gan gì đó mất huhu, cô đau đớn kêu gào trong lòng.

Và cứ thế mọi chuyện xảy ra, người bố tàn nhẫn cùng người mẹ kế thâm hiểm hai người họ ra về với một khoản tiền lớn, còn Hạ Nhi cô thì lên xe đi với người đàn ông lạ hoắc này.

Cô nghĩ chưa biết tương lai sẽ như thế nào, hiện tại bản thân cũng không muốn ở với hai người kia, thế cho nên đi đâu cũng như vậy mà thôi. Lại còn cả vấn đề lớn nhất là cô chẳng có quyền từ chối, chỉ có thể chấp nhận bản thân như một món hàng mà bị bán đi.

"Em trai, đợi chị. Sẽ có ngày chị về đón em rời khỏi căn nhà đó. Chị hứa đấy."

Hạ Nhi thầm tự hứa trong lòng.

Dịch gia.

Xe ô tô đi qua cổng lớn, miết rồi dừng lại trước đại sảnh, Tống Hải dẫn Hạ Nhi vào nhà, Khê Hạ sau đó liền rời đi.

Tống Hải cho người dẫn Hạ Nhi đi tắm rửa. Để cô mặc tạm quần áo của Dịch Khả Vy. Hạ Nhi ngay từ lúc vào đã âm thầm quan sát mọi thứ, thật xa hoa, lộng lẫy.

Tất cả đều rất mới lạ, gái quê lên thành phố đến cả cái vòi nước cũng không mở được. Người hầu tận tình hướng dẫn và giúp đỡ, cũng có chút đánh giá cô lại có chút coi thường nếu không tinh ý thật rất khó nhận ra.

Hạ Nhi tắm xong được người giúp việc dẫn xuống phòng khách, trước mắt nhìn thấy ngoài người đàn ông yêu râu xanh dẫn cô về còn có một người đàn ông khác rất có khi thế của chủ nhà, một người phụ nữ trung niên, ngoài ra còn có một người con gái, cô đoán là ít tuổi hơn cô.

Người đàn ông lạ mặt kia nói:" Từ giờ ta sẽ là cha của cháu, đây là mẹ cháu, và đây là Khả Vy em gái cháu. Thông tin của cháu cũng sẽ thay đổi. Cháu tên là Dịch Khả Nhi, con gái đầu lòng của ta, cháu mới từ bên Pháp trở về. Từ giờ cháu hãy nhớ thân phận của mình."

Thẳng thừng giống như lúc bỏ tiền ra mua cô về, chẳng có một chút tình cảm. Cô im lặng lắng nghe, hoá ra đây mới là những người "nhận nuôi" cô.

Sau đó ông ta còn dặn dò lại, nói cô phải chỉnh chu cách đi đứng nói chuyện nhằm không để lộ xơ xót gì. Hạ Nhi lờ mờ nghĩ mọi chuyện sắp tới có lẽ không hề dễ dàng, thần kinh chưa lúc nào dám buông lỏng.

Ban đầu Dịch Mạnh Hùng còn lo lắng, nhưng sau bữa ăn, nhìn biểu hiện của Hạ Nhi ông hoàn toàn tin tưởng vào con mắt chọn người của Tống Hải. Ông ta yên tâm trở vào thư phòng bàn tính công việc.

Dịch Khả Vy nhìn cô gái nhỏ gầy yếu như bơi trong bộ đồ của mình không hề có chút ghét bỏ mà chủ động muốn dẫn Hạ Nhi về phòng.

Một phòng dành cho khách đã được sửa sang lại thành phòng của Hạ Nhi, căn phòng tuy không rộng bằng phòng ngủ chính nhưng nó cũng rất lớn. Vừa vào phòng Hạ Nhi đã nằm luôn xuống giường, không một chút gượng gạo về nơi ở mới.

Cô mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ một chút ai ngờ Dịch Khả Vy bên cạnh cứ ríu ra ríu rít như một con chim hót, khiến cô muốn ngủ cũng không ngủ được.

Dịch Khả Vy nằm cạnh cô: "Chị ơi, chị bao nhiêu tuổi rồi?"

Hạ Nhi nhàn nhạt đáp lại, không rõ cảm xúc: "Mười tám."

Dịch Khả Vy giọng nói có chút bất ngờ: "Ồ, chị 18 rồi mà nhìn chị cứ như mười sáu tuổi í."

Hạ Nhi nằm nhìn lên trần nhà, đến bóng đèn cũng thật cầu kỳ sang trọng. Cô biết Dịch Khả Vy có vẻ cũng ưng ý cô nhưng cô vẫn chưa thích ứng được mình bỗng dưng có một gia đình hờ thêm cả một người em gái.

Đời người còn dài, chuyện gì xảy ra cô vẫn chưa chắc chắn được. Mới ban sáng còn đang ở ngôi nhà cũ nát kia, giờ đã ở nơi xa lạ như này, cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy tiếng đồng hồ thôi mà giống như hai kiếp khác nhau...

Thấy cô trầm mặc, Dịch Khả Vy lại nói: "Chị, từ giờ mình là chị em rồi. Em vui lắm. Mặc dù không biết chị là ai từ đâu tới. Bố mẹ em bỗng dưng tìm một người chị cho em, em cũng thấy lạ lắm."

"Ừm"

"Em từ trước tới giờ vẫn luôn muốn có một người chị, bây giờ thì lại thành hiện thực... "

Hạ Nhi nằm nghe Dịch Khả Vy nói rất nhiều điều, chắc do tự dưng có người đến khiến cho cô nhỏ đó vui thích thì phải, thực sự nói rất là nhiều. Dù sao thì cũng mười sáu, mười bảy tuổi đầu rồi chứ đâu có có phải con nít đâu.

Nghĩ vậy nhưng trong lòng Hạ Nhi cũng không khỏi có cảm giác hâm mộ. Dịch Khả Vy sống trong gia đình giàu có, chẳng phải lo nghĩ gì, ba mẹ lại hết mực yêu thương chiều chuộng như vậy, cô ấy vô ưu vô lo như trẻ con cũng đúng...

Nhưng giờ đây, cô cũng trở thành một Dịch Khả Vy thứ hai rồi đúng không, cô còn có thể trở về ngày ngây thơ khi còn mẹ đúng hay không?

Cơ mà, cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho cười tự giễu, giờ còn có thể trở về ngây thơ thì mẹ cũng không còn bên cô nữa rồi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã được một tháng ở ngôi nhà này. Suốt một tháng ngoài tiệc tùng thì vẫn là tiệc tùng, họ mở tiệc mời rất nhiều các quý tộc đến nhằm công khai cô, còn đưa cô đi những nơi sang trọng tạo mối quan hệ...

Với lý do rằng lúc sinh ra, cô đã bị bệnh tim nên đưa cô sang Pháp chữa trị, sau đó để cô bên đó học hành. Nay đã lớn, bệnh cũng đã chữa khỏi hoàn toàn liền muốn đưa cô về, lấy lại danh phận đại tiểu thư nhà họ Dịch cho cô. Hạ Nhi nghĩ mà buồn cười, lí do cũng hợp lý quá nhờ.

Giả dối, tất cả chỉ là giả dối. Có tiền thì làm gì cũng được hay sao?

Cô vẫn luôn cảm thấy sau những màn kịch tiệc tùng này, sẽ có một bước ngoặt lớn xảy ra trong cuộc đời cô. Cô không ngờ, suy đoán của mình là thật. Vào hôm đêm trăng sáng, là ngày mười lăm giữa tháng, đang ngồi một mình trên tầng thượng hóng gió, ngắm trăng nhớ người xưa cũ trái tim mơ hồ giống như có một cái gai ghim vào, cắm gốc rễ trong đó muốn nhổ ra không được mà để yên cũng không xong.

Cô nhớ mẹ, nhớ em trai quá...

Thở khẽ một hơi, muốn khóc một trận nhưng nước mắt cũng không tài nào rơi xuống. Đau mà không thể nói ra.

Đang lặng thinh gặm nhấm nỗi đau, bỗng linh cảm phía sau có người, quay đầu liền nhìn thấy ông bố Dịch lù lù tiến lên khiến cho Hạ Nhi một phen hú hồn.

Ông ta đi đến ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt lướt qua đứa trẻ mảnh khảnh gầy yếu trước mắt, có chút thương xót, giọng nói trầm vang lên không rõ lẫn lộn những xúc cảm gì: "Một tháng này đã quen chưa?"

Hạ Nhi nhàn nhạt trả lời, giọng nói nhẹ nhàng trong gió: "Cũng quen rồi, ba!"

Ông ta nhìn cô, im lặng một lúc, đấu tranh tư tưởng sau đó ánh mắt khôi phục trạng thái cũ, không đọng một chút tình thương nào nói: "Ta biết con là người thông minh..."

Còn chưa để ông ta nói hết, Hạ Nhi đã ngắt lời dường như cô không đợi được đau khổ đến muộn: "Ba cứ nói thẳng đi!"

Ông ta thấy cô thẳng thắn như vậy, cũng không lòng vòng nữa mà nói ra chuyện rằng cô phải gả cho thiếu gia nhà họ Hàn thời gian là ba tuần nữa.

Hạ Nhi nghe xong cười cười, nụ cười gượng gạo lại vô cùng chua chát mờ ảo dưới ánh đèn. Cô tự giễu chính mình, thế mới đúng là cuộc sống chứ, mang mình ra để trao đổi mua bán. Chứ làm gì có chuyện tự dưng nhận nuôi cô về cho cô ăn ngon mặc đẹp để làm đại tiểu thư đâu!