Chương 27: Cái ôm tạm biệt

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hạ Nhi đi ra liền thấy Hàn Thiên Dương đang dọn sẵn đồ ăn sáng. Thấy cô anh liền gọi: "Đến đây."

Giọng nói người đàn ông đặc biệt ấm áp.

Hạ Nhi ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống chiếc ghế mà Hàn Thiên Dương kéo sẵn cho cô.

Nhìn cô gái ngoan ngoãn nghe lời Hàn Thiên Dương cảm xúc phức tạp. Anh đặt vào dĩa của cô một miếng bánh ngọt sau đó mới bình thản nói: "Chiều nay có một bất ngờ dành tặng cho em."

"Bất ngờ gì thế?"

"Bí mật." Hàn Thiên Dương nựng má cô.

Hạ Nhi nhìn vẻ mặt anh, cô rất tò mò nhưng không sao đoán ra được là bất ngờ gì.

Điều này khiến cho ruột gan cô cứ nôn nao, cồn cào cả một buổi.

Đợi mãi mới đến buổi chiều tối.

Hàn Thiên Dương dẫn cô đến một nhà hàng đồ ăn truyền thống Hồng Kông sang trọng bậc nhất nơi đây.

Từ đồ ăn đến cách thiết kế đặc biệt đều theo kiểu truyền thống nhưng lại thể hiện được sự mới mẻ của hiện đại. Đây chính là một điểm cộng.

Không ngoài dự đoán nhà hàng đã được anh bao trọn.

Hạ Nhi cùng Hàn Thiên Dương tay trong tay đi vào phòng VIP.

Hạ Nhi cứ tưởng bên trong phòng kia sẽ là một khung cảnh lãng mạn đầy ánh nến và hoa, cùng với dòng chữ: I Love You to đùng.

Nhưng không...

Bên trong phòng còn có một người khác. Sau khi cô nhìn rõ được đối phương là ai thì không khỏi bất ngờ, hạnh phúc "a" lên một tiếng rồi quay lại ôm trầm lấy anh chồng yêu dấu của mình. Đây là bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho cô sao?

Hàn Thiên Dương bất ngờ nhận được cái ôm của Hạ Nhi. Trái tim khẽ rung lên, ôm đáp lại cô: "Thích không?"

Hạ Nhi vui mừng, kiễng chân hôn nhẹ lên má anh: "Rất rất thích! Cảm ơn anh."

Hứa Minh Hạo đang ngồi quay lưng về phía hai người, nghe thấy tiếng động thì quay lại. Nhìn thấy kim chủ đã bỏ tiền mời mình tới, anh liền đứng lên đi ra chào hỏi hai người. Thái độ hài hòa, vừa phải.

Hứa Minh Hạo hơi gật đầu với Hàn Thiên Dương, anh thấy ánh mắt người kia tuy có ấm áp khi nhìn vợ nhưng nhìn anh thì vẫn lạnh nhạt như thường.

Anh nhìn Hạ Nhi: "Cô bé, lại gặp em rồi."

Hạ Nhi thấy Hứa Minh Hạo cười với mình cô vui sướиɠ không nguôi. Nghe Hàn Thiên Dương phiên dịch lại, quả thực cô nghĩ lại thấy lo lắng Hàn Thiên Dương nổi cơn ghen.

Đàn ông đều thích sở hữu phụ nữ còn gì, dù không yêu vẫn muốn sở hữu...

Cô nhìn không ra cảm xúc của Hàn Thiên Dương, đành nhất quyết không nhìn nữa.

Cô nói: "Được gặp lại anh em rất vui..."

Sau khi ngồi vào bàn ăn.

Hạ Nhi cũng biết qua qua khẩu vị của Hứa Minh Hạo, anh có nói trong một show thực tế. Nhưng nghĩ tới Hàn Thiên Dương, cô chẳng biết khẩu vị anh thế nào. Xem ra cô thực vô tâm với anh nhỉ?

Hàn Thiên Dương sau khi phiên dịch xong những món cô gọi cho nhân viên thì tự gọi luôn vài món nhẹ nhàng vừa khẩu vị của cô. Anh ăn giống cô.

Hứa Minh Hạo từ đầu đến cuối đều để ý hết mọi chuyện, miệng vẫn luôn giữ nụ cười. Dù sao thì cái giá mà Hàn Thiên Dương đưa ra quả thực khiến cho anh không cách nào từ chối. Lại thêm lại dặn dò của quản lý "Cẩn thận. Tôi biết anh ta là ai." khiến anh càng cẩn trọng.

Cả bữa Hàn Thiên Dương làm phiên dịch viên cho Hạ Nhi và Hứa Minh Hạo.

Hứa Minh Hạo cùng cô nói chuyện rất hòa hợp, cũng nhẹ nhàng. Anh hỏi han tuổi tác, công việc của Hạ Nhi.

Hạ Nhi mới trả lời theo khuôn của nhà họ Dịch đặt ra cho cô: "Em vừa đỗ vào trường kinh tế bên Pháp. Chưa học xong, thì liền bị gọi về lấy chồng."

Hứa Minh Hạo cười khẽ: "Lấy chồng sao?"

Ngừng một chút anh lại nói tiếp, mắt nhìn qua Hàn Thiên Dương: "Lấy sớm, lấy muộn cũng không bằng lấy đúng người."

Nói rồi lại tự buồn cho chính mình.

Hạ Nhi nghe xong cũng cười vui vẻ.

Hứa Minh Hạo thấy cô bé fan này khá dễ thương, lại rất đặc biệt nên anh thích.

Trong lòng anh thật mong vị hôn thê của mình tính tình có thể ngọt ngào như cô bé Dịch Khả Nhi này chỉ cần một chút thôi cũng đủ tốt rồi. Anh sẽ không chối bỏ cô ấy...

Hạ Nhi cũng có "tâm sự qua qua" về cuộc sống của mình, cũng hỏi nhiều hơn về cuộc sống, lịch trình của Hứa Minh Hạo...

Sau khi trò chuyện xong cũng là mấy tiếng sau đó. Hứa Minh Hạo nhìn thời gian đã thấy hơn mười giờ tối. Dù anh có muốn nói chuyện thêm thì cũng không nên để con gái nhà người ta phải về muộn, huống chi người ta còn đi cùng chồng đó.

Lúc mọi người cùng đi ra phía bên ngoài nhà hàng, Hạ Nhi nói với Hàn Thiên Dương rằng cô quên túi xách ở bên trong phòng nên Hàn Thiên Dương liền quay vào lấy giúp cô. Vì không chuẩn bị sẵn nên không thể xin hai bản chữ ký, Hứa Minh Hạo tặng cô một poster mini có hình và chữ ký anh đặc biệt chuẩn bị.

Chỉ e rằng cô sẽ não lòng tặng cái này cho em chồng, không lại sợ em chồng nghĩ cô toan tính thì sao.

Hạ Nhi đứng cùng với Hứa Minh Hạo dưới khung đèn lung linh phía ngoài nhà hàng, khung cảnh trở nên lộng lẫy xinh đẹp.

"Tôi rất thích em!"

Hứa Minh Hạo chợt nói, thực ra anh có thể nói bằng tiếng anh để người đối diện hiểu, nhưng anh lại lựa chọn nói tiếng Hồng Kông, cô gái ấy có hiểu hay không thì mặc cho tùy duyên đi.

Hạ Nhi xem phim nhiều đương nhiên đã hiểu câu này, nhưng cô lại không biết trả lời ra sao.

Hứa Minh Hạo chỉ chỉ vào điện thoại của mình.

Hạ Nhi hiểu ý, cô lôi điện thoại ra cũng nói: "Em cũng rất thích anh, rất yêu quý anh!"

Hứa Minh Hạo khá bất ngờ.

Anh nói vào điện thoại: "Em có thể cho tôi ôm một cái không?"

Hạ Nhi gật gật đầu, cô cầu còn không được.

Anh ấy nâng tay vòng ôm lấy cô, dáng người cao nên anh hơi cúi xuống. Cái ôm nhẹ nhàng, đúng mực lại mang hơi thở đàn ông.

Bên kia đường, người con gái ngồi trong một chiếc siêu xe nhìn thấy lại hiểu nhầm thành người đàn ông đang hôn người phụ nữ.

Sau đó, cô gái tức giận đạp ga phóng đi, lại bỏ qua khung cảnh phía sau đã giải thích tất cả.

Vài giây sau hai người buông nhau ra, một người đàn ông khác từ trong nhà hàng trở lại, tay cầm túi xách nữ. Anh vòng tay ôm lấy người phụ nữ kia. Sau đó hai người tạm biệt Hứa Minh Hạo, ai đi đường nấy.

Trên xe.

Hàn Thiên Dương giấm chua vỡ lọ, bắt đầu hờn dỗi: "Em có cảm thấy tội lỗi với tôi không?"

Hạ Nhi ngu ngơ không hiểu: "Lỗi gì cơ?"

Anh cúi sát xuống mặt cô, tay dùng lực kéo cô về phía mình: "Em ôm người đàn ông khác, bị chồng mình bắt gặp!"

Hạ Nhi à lên một tiếng, vui vẻ nói: "Chỉ là một cái ôm tạm biệt thôi mà, anh ghen gì chứ, haha."

Không để Hàn Thiên Dương lên tiếng cô liền tiến đến ôm lấy anh, giọng nói ngọt ngào: "Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui."

Hàn Thiên Dương nghĩ: thôi được rồi, hi sinh ăn một hũ giấm chỉ để vợ vui.

Anh đúng là một người chồng cao cả mẫu mực.

Hôn lên môi cô một cái, lạnh nhạt nói: "Em vui là được."