Chương 13: Che đi miệng lưỡi thiên hạ

Người vừa rời đi, Hạ Nhi liền nằm vật ra giường.

Cô thở hắt một hơi, sợ chết khϊếp rồi. Nhà họ Hàn quả thực khác nhiều so với nhà họ Dịch. Trong hào môn mỗi nhà một quy tắt quy củ riêng.

"Mệt mỏi vậy sao?"

Giọng Hàn Thiên Dương vang lên bên tai.

Hạ Nhi tỏ thái độ ghét bỏ anh nhưng ánh mắt không tự chủ mà nhìn đi đâu đó.

Rõ ràng đã nhắc nhở bản thân hãy nhìn vào gương mặt đẹp trai vậy mà ánh mắt không nghe lời cứ dừng tại phần ngực người đàn ông. Ánh mắt thèm khát không hề che dấu.

"Thôi nào." Hàn Thiên Dương nhìn cô giống như con sói nhỏ chờ rình mồi, anh có chút yêu chiều vòng tay kéo cô sát vào lòng.

Hạ Nhi vì thế mà mặt mũi hôn cả vào ngực của anh, cô thỏa mãn cắn cắn vào phần ti của người đàn ông còn không ngừng day day nó.

"Đừng nghịch nữa."

Cảm giác ngưa ngứa truyền tới khiến cho Hàn Thiên Dương rục rịch không yên.

"Em còn sức sao?" Anh không nỡ đâu. Nhìn cô tròn mắt tiếc nuối, anh lại nói: "Mau ngủ thêm đi."

Nghĩ đến ngủ thêm Hạ Nhi lại lặng thinh suy nghĩ, chút nữa chẳng phải sẽ gặp mặt họ hàng gia tộc Hàn sao? Giờ cô ngủ rồi tí nữa lại dậy sẽ mệt lắm nên cô tính muốn đi tắm luôn.

Nhưng Hàn Thiên Dương giống như hiểu được suy nghĩ của cô, anh nói: "Không cần vội, muốn ngủ đến lúc nào cũng được."

"Mọi người sẽ nghĩ con dâu mới không biết phép tắc đó." Chưa kể hôm qua cô làm ra cái chuyện ngu ngốc kia, hôm nay còn phạm sai lầm nữa chắc chắn... chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho cô.

"Thì sao?"

Anh khó hiểu đáp lời.

Cô tính giải thích cho anh hiểu nhưng chợt im bặt, nhà anh đương nhiên là anh biết rõ còn cần cô giải thích sao?

Nghĩ vậy cô liền muốn nhổm người dậy nhưng Hàn Thiên Dương bỗng ôm chặt.

"Nghe anh."

Cô chính là kiểu người biết thức thời đấy, thấy anh đã kiên quyết như vậy liền nằm xuống. Quả thực cô đang rất mệt, tính ra mới ngủ được hai ba giờ đã bị đánh thức.

Thế cho nên vừa nằm lại chưa lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.

Hàn Thiên Dương ở bên cạnh không khỏi hài lòng, xem cô ngủ nhanh như vậy rõ ràng là rất mệt nhưng lại cố gắng gượng. Anh không khỏi thương xót cô.

Đã ngủ là ngủ đến chiều luôn.

Lúc mở mắt, Hạ Nhi đã thấy bầu trời bên cửa sổ sát sàn đã ngả sang màu ố, cô giật mình hoảng hốt vội vàng vùng dậy.

Hàn Thiên Dương từ lâu đã không còn nằm bên cạnh, cô cảm nhận được là vì bên cạnh không còn hơi ấm của người nữa.

"Trời ạ, sao lại không gọi mình chứ?"

Cô không nhịn được cọc cằn kêu than.

Tức tốc lao xuống giường, phía dưới truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô phải khựng lại, tay chống vào giường.

Vừa hay Hàn Thiên Dương từ bên ngoài trở vào nhìn thấy cảnh tượng này anh khẽ cau mày, bước nhanh mấy bước tới đỡ cô, ôm cô ngồi lại lên giường.

"Sao mà vội thế?"

Anh không nhịn được mà lên tiếng, giọng nói có phần nghiêm nghị.

Hạ Nhi thì giống như con tắc kè biến hóa liên tục theo thời thế, lúc anh vui vẻ dễ tính cô sẽ đùa bỡn mấy câu, lúc anh nghiêm túc như hiện tại cô tất nhiên sẽ ngoan ngoãn e dè hơn hẳn.

"Thời... thời gian bị muộn mất rồi."

"Không muộn." Để cô dễ hiểu, anh lại tiếp lời: "Em dậy lúc nào thì là lúc ấy."

Dù vậy, cô vẫn thấp thỏm lo lắng trong lòng.

Hàn Thiên Dương ôm cô vào phòng tắm, lúc này kỳ thực cô đã một mực tựa cả vào anh. Vì làm gì còn sức nữa.

Có điều khi ở trong phòng tắm, thấy anh vẫn chưa ra ngoài thì cô hơi ngại.

"Được rồi, anh mau ra ngoài đi."

"Tôi giúp em."

"Không cần đâu."

Lúc trên giường cô chủ động như vậy nhưng để mà tắm hộ thì không ổn lắm. Cô xấu hổ.

Nhưng Hàn Thiên Dương không quan tâm lời cô nói, anh giúp cô điều chỉnh nước, chuẩn bị các vật dụng cần thiết xong liền nhìn cô chăm chú.

Hạ Nhi đỏ bừng hai má, hiện tại cô đã không mặc đồ rồi thì chớ còn bị anh nhìn chằm chằm như vậy, ai mà không xấu hổ cho được?

Thế nhưng cô không biết trong mắt anh cô chỉ giống như một đứa trẻ con.

Cứ trực tiếp đứng như thế này thì không ổn, Hạ Nhi liền chèo vào bồn tắm đã được xả đầy nước ấm.

"Anh mau ra ngoài đi."

Thấy cô ghét bỏ mình, Hàn Thiên Dương chỉ đành thuận theo.

Trước khi ra ngoài vẫn không quên dặn dò cô phải tắm cẩn thận, không được vội vã như vừa nãy.

Hạ Nhi gật gật đầu, hứa lên hứa xuống anh mới chịu đi.

Quản gia nhà họ Dịch đã dạy rồi, chuyện tắm rửa không được xuề xòa qua loa.

Tắm xong xuôi, cả cơ thể giống như được tiếp thêm nguồn năng lượng.

Khi vừa nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn ngon cô đã thực quên đi những lo lắng trong đầu. Chỉ có điều, tay chân bủn rủn sức cầm dĩa ăn cũng chậm chạp vì thế Hàn Thiên Dương liền giúp cô, thi thoảng lại đút cho cô ăn.

Hạ Nhi tưởng anh đang thể hiện tình cảm nên mặc anh, sau đấy vài lần anh đã cầm luôn dĩa của cô trực tiếp không cần cô động tay động chân nữa.

Vì đang mệt nên cô cũng mặc kệ, cảm thấy rất dễ chịu.

Thực ra là anh đang thấy có lỗi, cô thế này cũng là do mình mà ra.

Hôm qua định bụng sẽ đi ngắm hoàng hôn ở biển trước khi rời khỏi Đảo Châu vậy mà hiện thực vả mặt. Cô ban đầu đọc truyện cứ thấy nam nữ chính dây dưa xong nữ chính vẫn hoạt động bình thường, sao hiện thực chính mình lại thê thảm thế này?

Đến đi lại còn không muốn chứ đừng nói là đi ngắm hoàng hôn nữa.

...

Đợi ăn uống xong cũng đã tối trời.

Hai người không nhanh không chậm sải bước tới địa điểm họp mặt gia tộc sau hôn lễ.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Nhi là vậy, thực chất cô đang hết sức lo lắng.

Trên người mặc một chiếc váy dài chạm đất, bên trên thì kín đến cổ phần cánh tay bồng cũng dài đến cổ tay. Phần eo được siết lại bằng một dây lưng cỡ lớn tôn lên được vóc dáng nhỏ gọn của cô.

Tại sao cô lại mặc kín như vây? Là vì không muốn lộ ra những dấu tích mà Hàn Thiên Dương đã gây ra đêm qua. Ngoài ra, váy dài đến chân là che đi dáng bước hai hàng vô cùng thảm hại...

Chất liệu váy cao cấp cho nên hoàn toàn không bị nóng.

Sải bước trên đôi giày cao gót hơn mười phân, ôm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Anh lúc này vẫn là áo sơ mi, quần âu tối màu như mọi lần. Chỉ khác so với lần trước là lúc này chân anh đã mang một đôi giày thể thao.

Nhìn có phần trẻ trung mà không kém phần lịch thiệp. Lại thêm thần sắc lạnh lùng của anh, trông rất giống như nam thần thanh xuân vườn trường tiếc cái anh đã có vợ là mình đây.

Trong lòng cảm khái, người đàn ông này đúng là quá đẹp trai, anh sở hữu một gương mặt nhìn đến đâu là chết tim đến đấy. Nếu không biết đến sự tàn bạo của anh thì hẳn có thể gọi anh là thiên sứ hạ giới.

Hờ hờ hờ, so với việc gọi anh là thiên sứ hạ giới hàng nhái thì cứ thẳng thừng gọi anh là ác ma đồ thật thì nghe có vẻ ngầu hơn. Thôi thì dù gọi thế nào thì đối phương cũng đã thuộc về cô rồi.

Hàn Thiên Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô cụ thể là gì. Nhìn thấy một bộ đắc ý trên gương mặt cô gái anh không nhịn được xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô.

"Sao nào, em đang tự hào vì lấy được một người chồng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như tôi sao?"

Hạ Nhi nhịn không được liền khinh bỉ anh. Không thèm nhìn anh nữa, cho dù là anh nói đúng rồi.

Vừa ra khỏi thang máy, Hàn Thiên Dương liền nhỏ giọng hỏi ý cô: "Em có thích nơi nào không?"

Tưởng anh chỉ hỏi bâng quơ nên Hạ Nhi chẳng suy nghĩ gì liền đáp: "Nơi nào cũng thích, chỉ cần có phong cảnh đẹp."

Hai người nhanh chóng đi vào một phòng lớn.

Nơi đây gọi là khách sạn nhưng thiết kế giống như khu resort cao cấp, chỉ dùng để người trong dòng họ Hàn gia nghỉ ngơi khi họ đến Đảo Châu.

Bên trong mọi người đang cùng tụ tập. Già trẻ lớn bé đều nghiêm chỉnh ngồi theo vị trí đã được sắp xếp.

Mẹ Dương là người nhìn thấy hai người đầu tiên, bà nhanh chóng vẫy tay gọi hai người tới ngồi bên cạnh mình xuôi về phía sau chính là Hàn Diệu Lan.

Hạ Nhi cố gắng nhìn thẳng về phía mẹ chồng để không phải quan tâm đến ánh mắt phức tạp của đám người họ hàng kia.

Kỳ thực không có chuyện gì quan trọng, họp mặt gia đình cũng chỉ là tìm chỗ tụ tập nói chuyện mà thôi.

Hàn Diệu Lan mờ ám lớn tiếng hỏi: "Chị dâu à, trời không lạnh lắm sao mà chị mặc kín thế?"

So giữa cô và Hàn Diệu Lan thì đúng là kín thật, cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngắn. Nhìn Hàn Diệu Lan, Hạ Nhi bất giác nghĩ tới Hàn Ly Anh. Hôm nay cô ta không có mặt tại đây sao?

"Thời trang thì không phân biệt thời tiết mà."

Hạ Nhi có vẻ cẩn trọng nói.

"Ồ. Vậy hả?"

Hàn Diệu Lan vẫn không để yên cho cô, những người xung quanh cũng chú ý về phía bên này.

"Nhìn chất liệu vải này có vẻ rất mát mẻ, em có thể xem một chút không?"

Hạ Nhi nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng thầm kêu gào không biết người em chồng này định giở trò gì.

Sau đấy lập tức cô liền có đáp án.

Hàn Diệu Lan nắm lấy tay cô, cầm ống tay áo nhẹ nhàng vén lên cố ý để lộ ra những vết tích tím xanh trên người, sau đó tay còn kéo nhẹ cổ áo của cô, vết tích ở cổ thì còn sậm màu hơn.

"Ui cha cha." Hàn Diệu Lan tỏ vẻ ngây thơ: "Xem này, chất liệu quả thực rất tốt, mặc không cảm thấy nóng còn có công dụng che đi dấu vết rất tốt."

Mẹ Dương ở bên cạnh cũng cười đầy sắc sảo: "Đúng rồi, còn có thể che đi miệng lưỡi thiên hạ nữa đấy."

Hạ Nhi: "..."

Những người họ hàng: "..."

Đây rõ ràng là lời cảnh cáo của nữ chủ nhân dòng tộc. Sau này ai còn dám đi nói chuyện này ra ngoài nữa? Trừ khi là không muốn sống.

Cánh đàn ông các bô lão trong dòng họ thấy tình hình bên phía hậu cung có vẻ căng thẳng, liền ngại ngùng cười trừ.

Ba chồng lúc này ho nhẹ một tiếng.

"Hai đứa đã quyết được là đi đâu chưa?"

Hạ Nhi nhất thời chưa nghĩ ra ý của ba chồng, cô tròn mắt nhìn Hàn Thiên Dương.

Hàn Thiên Dương tỏ vẻ suy ngẫm, sau lại nhẹ giọng hỏi cô: "Hồng Kông, thế nào?"

Nghe đến nước ngoài, Hạ Nhi có vẻ ngơ ngác nhìn ánh mắt của anh. Dù cô không hiểu nhưng vẫn nhẹ gật đầu, định bụng sẽ hỏi anh sau.

Hàn Diệu Lan thấy Hạ Nhi gật đầu mới có vẻ tiếc nuối.

"Hồng Kông sao? Em cứ nghĩ anh chị sẽ đi Mỹ cơ." Dù sao các bạn của anh hai cũng ở Mỹ mà.

Mẹ Dương nhìn Hạ Nhi, ánh mắt sắc xảo ban nãy đã được thay bằng vẻ ấm áp khó nắm bắt.

"Hai đứa đi đâu thì đi, miễn sao cứ vui là được."

Một người họ hàng lên tiếng: "Khả Nhi chẳng phải từ nhỏ đã ở Pháp sao, không biết chừng mấy nước Anh, Mỹ, Đức xung quanh con bé đều đã đi mỏi chân rồi, phải không?"

Sắc mặt Hạ Nhi hơi biến đổi nhưng rất nhanh đã trở về như cũ.

Hàn Diệu Lan ở bên cạnh đã thấy được, hai đầu mày khẽ cau lại nhìn cô có chút lo lắng. Hạ Nhi thực cũng không biết nói gì, cô quay sang nhìn Hàn Thiên Dương cầu cứu.

Cô chưa từng đặt chân ra khỏi Việt Nam, làm sao có thể biết được. Nhỡ không may nói bừa bọn họ lại vặn hỏi cô đã đi những đâu thì sao? Mà nếu nói là bị bệnh không ra ngoài bao giờ thì cũng có vẻ khó ứng phó, bọn họ lại hỏi cặn kẽ bệnh tật của cô, hỏi cô triệu chứng thế nào, bình thường uống thuốc ra sao...? Kiểu gì cũng lộ ra sơ sẩy.

Nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm rồi.

Hàn Thiên Dương không rõ anh có hiểu nỗi lo của cô hay không, chỉ thấy nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô nhỏ giọng thì thầm: "Không biết nói gì thì không cần nói."

Lúc này, Hàn Diệu Lan mới lên tiếng: "Cháu có nghe em gái chị nói, chị bên Pháp đều là chữa bệnh. Ký ức chắc chắn chỉ có thuốc và bác sĩ thôi."

Mẹ Dương nghe vậy thì nhẹ gật đầu: "Chúng ta hạn chế nói đến chuyện bệnh tật, tránh bệnh tật lại đến tìm."

Một người em hợp ý với mẹ Dương nói: "Dạo này em nghe theo chị thử tìm hiểu về luật hấp dẫn. Vậy mà cũng đúng phết đấy."

"Đương nhiên rồi."

Mấy người khác nghe vậy liền nhao nhao lên bàn tán câu chuyện xoay quanh luật hấp dẫn.

Cứ vậy ai cũng đều bỏ qua chuyện của Hạ Nhi.

Hạ Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hàn Diệu Lan đầy cảm kích.

Hàn Diệu Lan ngồi ngay bên cạnh không ngần ngại nắm lấy tay cô. Nhìn cô cười đầy thân thiện.

Hạ Nhi cười ngại ngùng đáp lại.

Lúc mọi người về hết, chỉ còn mấy người trong nhà, ba chồng mới nói một câu.

"Tuần trăng mật đi Hồng Kông cũng ổn, vui vẻ sớm cho ta bế cháu."

Hạ Nhi lúc này mới "à" một tiếng ở trong lòng. Hóa ra là đi tuần trăng mật. Sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này nhỉ, có phải mới đó mà đã bị trai đẹp làm cho ngốc đi rồi không.

Hàn Diệu Lan thấy thế thì lại tỏ ý không đồng tình.

"Chị dâu vẫn còn trẻ mà bác. Cứ phải ăn chơi cho thỏa thích đã rồi hãng nghĩ đến chuyện sinh con sinh cái, chị nhờ!"

Cô ấy thân mật quay sang khoác cánh tay Hạ Nhi.

Hạ Nhi mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của ba chồng cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Con theo chồng ạ."

Vốn rằng chuyện này cô không có quyền quyết định.

.