Chương 3: Chàng trai xinh đẹp

“Hình phạt khủng khϊếp đến vậy sao?”

Hồ ly nhỏ vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói: “Đương nhiên là đáng sợ rồi, đây chính là ác mộng của toàn bộ yêu quái trên núi!”

“Ồ? Thật sao?”

“Tại sao không phải chứ!” Tội danh của con mãng xà chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết, người hỏi như vậy nhất định là bị vẻ ngoài đẹp mã của hắn lừa gạt, hồ ly nhỏ tức giận quay đầu, sửng sốt: “Ngươi, ngươi là ai?”

Một khuôn mặt như phù dung, ánh mắt hàm chứa tình cảm, mái tóc tuyết dài đến mắt cá chân, bộ quần áo trắng như tuyết, nhìn thoáng qua là cảnh xuân vô biên.

Đối với đàn ông mà nói, dáng vẻ này quá xinh đẹp rồi.

Nhưng ở trong mắt yêu quái, nhất là hồ ly tinh, không có khác biệt nam nữ, chỉ có phân biệt đẹp xấu.

Là một người đẹp chưa bao giờ xuất hiện trên núi, tinh khiết, kiêu căng, cao không thể với tới... Tựa như tiên nhân từ trên trời, đẹp đến mức có thể khiến cho hồ ly tinh xinh đẹp nhất cũng phải tự ti mặc cảm.

Người đẹp như vậy không thể nào lại bị mê hoặc bởi một con mãng xà không đẹp bằng mình.

“Ngươi đoán xem ta là ai?”

Y khẽ mỉm cười, hồ ly nhỏ như ba hồn mất đi bảy phách, trời ơi, sao chàng trai này lại còn quyến rũ hơn cả đám hồ ly chúng chứ.

Hồ ly nhỏ chết mê chết mệt, cười ngốc nói: “Ngươi nhất định là tiên nữ.”

Chàng trai xuống, cười càng thêm mê người: “Ngươi là người thứ 374 nói lời này, ngươi muốn biết kết cục của những người phía trước là gì không?”

Hồ ly nhỏ trông mong nhìn y, không thể nói lời từ chối nào: “Muốn.”

“Bọn họ, đều chết hết rồi.” Chàng trai túm lấy đuôi hồ ly, giơ tay ném hồ ly nhỏ xuống hồ: “Đều là bị ta gϊếŧ, kết cục thảm hơn ngươi nhiều.”

Y chậm rãi lau khô tay, ngửi ngửi, chậm rãi nở một nụ cười.

Hừm, may mà không bị dính mùi hôi thối của hồ ly.

Chàng trai vén ống tay áo lên, đi về phía hồ nước.

Những gợn sóng trên mặt hồ đã bị gió san phẳng, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, những con sóng lấp lánh tỏa sáng trên nền vàng.

***

Dưới nước.

Văn Tiêu vẫy vẫy đuôi, có chút mới lạ đánh giá xung quanh, sau khi anh nhảy xuống mới nhớ tới một chuyện, trước kia anh chưa từng học bơi, nhưng thân thể này hình như rất thích nước, tự động bơi lội.

Sau khi một đêm phất lên, lại học được kỹ năng bơi lội, tuyệt vời!

Văn Tiêu là một cậu bé sáng sủa và lạc quan, nhanh chóng quên đi trải nghiệm bi thảm khi bị đâm chết, hiện tại rất hài lòng với món quà trưởng thành mình đạt được này.

Nước hồ trong vắt không đáy, giữa những vết nứt gợn sóng có những gợn sóng nông nổi lên, sâu trong đáy hồ có một sức mạnh thần bí không thể giải thích được, hấp dẫn Văn Tiêu tiến sâu hơn.

Phải chăng đó là động tiên nơi cất giấu bảo vật?

Hai mắt Văn Tiêu sáng lên, bơi về phía đáy hồ.

Trong hồ có cá, chúng nhận thấy sự uy hϊếp trên người của con mãng xà lớn nên bỏ chạy, đàn cá trốn ở trong góc, nhìn thấy Văn Tiêu bơi xuống đáy hồ, trong mắt cá nhô ra hiện lên hoảng sợ.

“Có phải là hắn muốn đến nơi đó không?”

“Chắc không phải đâu, đi đến đó không phải là tìm chết sao?”

“Chỗ đó là…”

Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua mặt hồ, sâu trong đáy hồ không thấy chút ánh sáng, đáy hồ không mọc một ngọn cỏ, chỉ có mấy viên đá vụn lộ ra bên ngoài, hình dạng của mấy viên đá này rất kỳ lạ, có viên góc cạnh, cũng có viên nhẵn bóng, tảng đá đều là màu xám trắng, giống đá vôi sau khi bị phong hóa.

Văn Tiêu dùng đuôi cuốn một tảng đá lên, áng chừng hai cái.

Nhẹ hơn tưởng tượng của anh nhiều.

Anh buông tay ra, tảng đá chậm rãi rơi xuống đất, đập ra một cái hố nông trên bùn xốp.

Mãng xà phun ra một chuỗi bong bóng ùng ục.

Giống như trong phim truyền hình, anh hít thở tự nhiên, cảm giác giống như đang bước trên mặt đất bằng phẳng.

Văn Tiêu hưng phấn vung đuôi vỗ vỗ đáy hồ, đá bị nổ tung, nước hồ bị cái đuôi dài hơn mười thước khuấy động, tạo thành sóng biển dâng trào.

Hồ nước này giống như bồn tắm lớn, lúc anh ngâm mình thì vỗ nước chơi.

Văn Tiêu chơi rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất mình tới tìm bảo vật, cũng quên rằng anh bây giờ là con mãng xà lớn tu vi cao thâm.