Chương 2: Hai loại kịch bản

Vân Tiêu lắc cái đuôi có vảy màu trắng bạc của bản thân, tiếp tục phân tích xem kịch bản mà mình cầm là cái vẹo gì.

Ngoài trừ điểm gia, vẫn còn hai lựa chọn là: web Xanh và web Hồng

Trong kịch bản của web Xanh: Yêu đương với nhân vật chính.

Điều này đối với anh càng thân thiện hơn, thứ nhất anh là trai thẳng, không phải ‘bong bóng’, thứ hai, web Xanh chỉ nói yêu từ cổ trở lên, mà hiện tại anh không có cổ.

Con mãng xà to lớn màu trắng bạc đột nhiên nóng nảy, vui mừng lắc lắc cái đầu qua lại lại mấy lần.

Kịch bản web Hồng: Bị nhân vật chính và có thể là vô số người qua đường ép yêu, cuối cùng bi thảm trở thành mãng xà công cộng.

Nếu như là kịch bản web Hồng thì phiền phức rồi đây, con mãng xà lớn đẹp trai như anh sẽ thu hút một đám người thèm muốn anh mất, còn có thể có cả súc vật khác, sau đó chơi đủ các loại play, cuối cùng trong bụng anh có thể còn có vài quả trứng.

Văn Tiêu rùng mình một cái, cả mình rắn cương cứng như cây gậy.

Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!

Hiện tại không thể phán đoán được là kịch bản web Xanh hay là web Hồng, anh chỉ có thể làm một chuyện: Tránh xa nhân vật chính.

Cả hai loại kịch bản này đều phải bắt đầu bằng việc gặp nhân vật chính, chỉ cần anh không chạm mặt nhân vật chính, thì sẽ không có nguy cơ kích hoạt nội dung cốt truyện.

Văn Tiêu cẩn thận nhớ lại nội dung tiểu thuyết, trước khi nhân vật chính thu mãng xà làm thú cưỡi, mãng xà có cả một ngọn núi, hơn nữa tu vi cũng cao thâm, trong phạm vi trăm dặm không ai dám trêu chọc nó.

Bây giờ anh đã trở thành con mãng xà lớn, tu vi này là của anh rồi, ngọn núi này cũng vậy.

Hai mắt của Văn Tiêu tỏa sáng, đây quả thực là giàu lên trong một đêm!

Có một ngọn núi lớn như vậy, tại sao phải đi làm thú cưỡi cho nhân vật chính chứ, anh đâu phải thằng ngu.

Con mãng xà lớn uốn éo cái eo, trườn về phía sườn núi.

Trong tiểu thuyết miêu tả, sườn núi có một hồ nước trong veo như ngọc, ở đáy hồ có cất giấu một nơi bồng lai tiên cảnh, nhân vật chính từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cũng chỉ để lấy bảo bối ở trong đó, cuối cùng trời xui đất khiến thu anh làm thú cưỡi.

Lấy bảo vật trước, thay đổi vị trí của bảo vật, nhân vật chính sẽ không tới núi của mình, đương nhiên sẽ tránh khỏi nội dung cốt truyện sau này.

Văn Tiêu vội vàng lao tới bờ hồ, trước khi xuống nước còn xin lỗi đã mắng tác giả, mấy trăm chữ đó cũng không phải là vô nghĩa.

Con mãng xà lớn này đẹp trai quá!

Cái đuôi có vảy màu trắng bạc sáng chói như đá quý, một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng tỏa sáng quyến rũ, dáng người cường tráng và tuấn tú như thần mặt trời, không hổ là đứa con cưng được tạo hóa tạo ra từng nét từng nét.

Quả thực là quá ngầu luôn, ngầu hơn cả lũ quái vật nhỏ bị Ultraman gϊếŧ chết!

Văn Tiêu khuấy động mặt hồ nước, những giọt nước trong như pha lê treo trên đuôi vảy, rực rỡ chói mắt, anh uốn éo bên hồ biến đổi tư thế, say mê với tư thế oai hùng 360 độ không góc chết của mình.

Thật sự là quá đẹp trai, thắt lưng mạnh mẽ này, vảy dính bọt nước này… Đây chính là thắt lưng rắn nước trong truyền thuyết sao!

Trong bụi cỏ bên hồ, mấy con động vật nhỏ kề đầu vào nhau xì xào bàn tán.

“Lại đến rồi, thời điểm tự luyến mỗi ngày một lần.”

“Xoay trái, xoay phải, lại xoay trái… Thứ tự các tư thế soi gương hôm nay vẫn không thay đổi.”

“Nhưng thời gian đến soi gương đã chậm hơn bình thường nửa khắc.”

“Chắc là ngủ quên, dù sao chuyện quan trọng nhất mỗi ngày của hắn chính là ăn cơm ngủ soi gương, còn tự luyến hơn một hồ ly tinh như ta nữa.”

“Cẩn thận đừng để bị hắn nghe thấy, nếu không hắn nhất định sẽ dùng cách trừng phạt vô nhân đạo với ngươi.”

“Không ổn rồi, hắn nhìn qua. Nhất định hắn đã nghe thấy lời chúng ta nói, mau chạy đi!”

Hồ ly nhỏ bị dọa đến run rẩy, cái đuôi cứng ngắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi cho đến khi ánh mắt Văn Tiêu nhìn bên này rời qua chỗ khác, bùm một cái nhảy trở về hồ nước, nó mới như tìm được đường sống trong chỗ chết, ngã phịch trên mặt đất.