Chương 4: Ma nước

Mỗi khi đuôi rắn màu trắng bạc vung lên, yêu lực sẽ lan ra thành vòng tròn trong hồ, giống như phóng điện, cá trong hồ sẽ bị co giật dưới sự kí©h thí©ɧ của yêu lực.

Đàn cá bị điện giật đến choáng váng đầu óc, điên cuồng nổi lên, chạy trốn, đυ.ng phải chàng trai đang lặn xuống bằng pháp quyết.

Chàng trai sầm mặt, miễn cưỡng ổn định cơ thể trong lúc va chạm với đàn cá, trong tia chớp lóe lên, đột nhiên một luồng sáng trắng bạc bay tới từ dưới chân y, y không kịp tránh né, bị ánh sáng đối diện đập trúng mặt.

Yêu lực mạnh mẽ đập vào trán y, lá chắn hộ thân “răng rắc" một tiếng vỡ nát, trước mắt người đàn ông tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức.

***

Ở đáy hồ, Văn Tiêu dừng lại, bối rối xoa xoa chóp đuôi.

Hơi đau một chút.

Là đυ.ng vào tảng đá sao?

May mắn thay, cơ thể này có da dày thịt béo nên dù có bị va vào đá cũng sẽ không bị thương.

Đột nhiên Văn Tiêu cảm thấy mình đúng là trong họa có phúc.

Hồ nước trong veo đang yên đang lành bị quấy đến vẩn đυ.c, cát đất bay tứ phía, đá màu xám trắng rải rác khắp nơi, ở nơi Văn Tiêu mà không nhìn thấy, bị một sức mạnh khó hiểu hấp dẫn, tạo thành một hoa văn phức tạp đặc biệt.

Hòn đá cuối cùng đã rơi xuống.

Đột nhiên hoa văn sáng lên, biến thành một cái lỗ sâu không thấy đáy, một lực hút truyền đến, hút nước hồ vào trong động.

Thủy triều dâng, rút đi.

Mặt hồ lõm xuống, tạo thành một vòng xoáy.

Lúc Văn Tiêu nhận thấy có gì đó không đúng, đuôi của anh đã bị hút một nửa vào trong động: “Mẹ nó mẹ nó!”

Động không đáy ai tới cũng không từ chối, bất kể là hồ nước hay là đuôi rắn đều nuốt hết vào.

Văn Tiêu dùng sức chín trâu hai hổ mới rút được cái đuôi ra, ngay lúc anh chuẩn bị chạy trốn, sau lưng đột nhiên có vật gì nặng nện tới, đột nhiên thắt lưng già thon dài của anh cong lên.

Văn Tiêu bị đập thiếu chút nữa hộc máu, nổi giận đùng đùng quay đầu, đối diện với khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu.

Trán anh chạm vào khuôn mặt này, giữa bọn họ chỉ cách nhau một centimet.

“Aaa! Ma nước!”

Đồng tử Văn Tiêu co rút lại, giật mình lùi một cái.

Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, anh đã nhận ra một kết luận đáng buồn: Cho dù một số người có trở thành ma, thú hay sinh vật mạnh mẽ... Họ vẫn sẽ sợ hãi những điều mà trước đây họ từng sợ hãi!

***

Thật sự là gặp ma.

Văn Tiêu mở to mắt, phát hiện một chuyện lớn khó lường, cái đuôi dài uy vũ hùng tráng lại xinh đẹp của anh đã biến mất!

Cái đuôi xinh đẹp kia phải tốn mất mấy trăm chữ mới miêu tả ra, trong một lúc đã biến mất không thấy đâu!

Mà hiện giờ nó đã biến thành đôi chân dài bình thường không có gì đặc biệt.

Văn Tiêu khóc không ra nước mắt, có một loại cảm giác vừa buồn vừa tức như một bảo vật quý hiếm đã bị đánh cắp.

Là một nam thanh niên mười tám tuổi, có sức khỏe thể chất và tinh thần tốt, không được tham lam thú vui của thú vật.

Văn Tiêu âm thầm nhắc nhở mình, phải tìm lại ý chí làm người ban đầu.

Anh sờ sờ mặt mình, ánh mắt dần dần sáng lên.

Sờ lên có mũi có mắt, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, chắc hẳn là một chàng trai đẹp trai.

Văn Tiêu vén quần áo lên nhìn thoáng qua, trong mắt phát ra một tia sáng vô cùng hưng phấn kích động.

Chà! Cơ bụng!

Mười tám tuổi, trong đám cùng trang lứa, anh ngày đêm bơi lội trong biển tri thức, dành toàn bộ thời gian để làm đề, không có thời gian tập thể dục chứ đừng nói đến việc luyện tập cơ bụng.

Một múi, hai múi, ba múi… Tám múi! Là số lượng cơ bụng tiêu chuẩn cần có của một tổng giám đốc bá đạo

Một anh chàng đẹp trai với cơ bụng 8 múi, đôi chân dài và nét điển trai, món quà bước sang tuổi mười tám ngày càng phong phú.

Chuyện bất thường xảy ra nhất định có điều gian trá, Văn Tiêu đẩy cặp kính không tồn tại, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Từ một con thú trở thành con người, chắc hẳn anh đã... Du hành xuyên thời gian một lần nữa.

Với thể trạng vượt trội như vậy, không thể không là nhân vật chính trong kịch bản.

Văn Tiêu kích động xoa xoa tay: Khà khà, để trẫm tới cứu vớt thế giới nào!

***