Chương 2: Sơ ngộ (2)

Hiện giờ đã chạy trốn trốn đến Kim Phượng Cung nơi Hoàng Hậu ở, Triệu Đế mới dần dần bình tĩnh lại.

Hắn nằm dưới gầm giường, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm nữ lang đang ngồi ở bàn đọc sách bên kia

Nữ lang họ Ôn, khuê danh Ly Mạn, chính là đích trưởng nử của thes gia Ôn gia Đại Triệu, từ nhỏ đã quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, liền thiên tiên thấy đều phải hổ thẹn không bằng, chỉ tiếc nàng từ trong bụng mẹ mang theo bệnh, sinh ra có bệnh tim, cũng vì nguyên nhân này, màu da nàng so với mỹ nhân tầm thường càng thêm tuyết trắng, lại đọc đủ thứ thi thư, khí chất xuất trần.

Triệu Đế chỉ nhìn một cái, liền đem người vào cung, nhân vật tiên nữ này, đương nhiên là muốn phủng ở lòng bàn tay, nhưng vị nữ lang này, lại tựa như băng tuyết thanh lệ tuyệt tục trên núi Thiên Sơn, tính tình cũng là lạnh như băng sương, vào cung hai năm, Triệu Đế chưa bao giờ thấy nàng cười, cũng sẽ không xu nịnh lấy lòng, xinh đẹp lại có tác dụng gì? Chung quy nàng không thể so với Giải Ngữ Hoa kiều mềm vũ mị, cho nên sau một thời gian, Triệu Đế không còn tới Kim Phượng Cung.

Ngay cả các cung nhân cao thấp, cũng không coi nàng là Hoàng Hậu.

Lại nói tiếp, từ khi nàng vào cung, Triệu Đế cũng chưa từng hạnh quá nàng, tuổi tác của hắn tuy có thể làm phụ thân của nàng, nhưng lại khác hẳn với Quốc công gia vừa bước sang tuổi 30 nhưng vẫn giữ được bề ngoài tuấn tú, Triệu Đế lười biếng háo sắc, làm liều tham lam, đôi mắt càng là bởi vì túng dục quá độ mà có vẻ vẩn đυ.c ố vàng, hàng năm che kín tơ máu, đại hôn đêm đó, hắn liền muốn hạnh nữ lang nhỏ hơn mình hai mươi tuổi này, ai ngờ nàng lại đạm nhiên bình tĩnh, không dao động chút nào, hỉ nộ ai nhạc toàn vô, tựa như họa trên, không phải thạch nữ, hơn hẳn thạch nữ.

Triệu Đế liền sai người rót dược cho nàng, lấy ở trên người nàng tìm niềm vui, ai ngờ dược kia mới vừa rót hết, nàng liền đã phát bệnh, suýt nữa chết đi, thế mới biết nàng trời sinh đã có bệnh tim, không thể vhamj vào loại dược mạnh này, không còn cách nào khác, Triệu Đế chỉ phải nhắm mắt làm ngơ, đem nàng nhốt ở trong Kim Phượng Cung, không cho nàng đi ra ngoài, cũng không cho người ngoài tiến vào.

Nhưng nữ lang này lại một chút không thèm để ý, nếu tính cũng đã hai năm Triệu Đế chưa gặp nàng, hai năm trước nữ lang mười lăm tuổi, dung mạo có chút hơi non nớt, hiện giờ nữ lang 17 tuổi, càng thêm trổ mã tẫn thái cực nghiên, xưng một câu tuyệt thế mỹ nhân cũng không quá, hôm nay hắn sắp chết, nhưng mỹ nhân như vậy vẫn là Hoàng Hậu của hắn, chẳng lẽ muốn nàng rơi vào tay Ngụy đế sao?!

Triệu Đế từ dưới giường bò ra, Thanh Tước vừa mới tìm được một cây chổi, vừa đi tới đã nhìn thấy Triệu Đế từ đáy giường bò ra như một con chó chết, hùng hổ lão về phía nữ lang!

Trong miệng còn nói: “Ngươi là nữ nhân của quả nhân, quả nhân tổng không thể để tên Ngụy đế lợi dụng! Hôm nay ta chết, quả nhân cũng muốn làm một con quỷ phong lưu! Ôn thị, còn không qua hầu hạ quả nhân!”

Thanh Tước tức giận đến đầy mặt đỏ bừng: “Không được tới gần nữ lang nhà ta!”

Thần hình Triệu Đế mập mạp, lại là nam tử thành niên, Thanh Tước làm sao có thể chống đỡ được? Nhất thời bị Triệu Đế một chân đá văng, đầu đập vào cây cột, nháy mắt ngất đi.

Nữ lang đang đọc sách dường như đã mới ý thức được chuyên vừa xảy ra, nàng dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn Thanh Tước ngã trên mặt đất không biết sinh tử, lại nhìn Triệu Đế đang lao về phía mình, bình tĩnh nói: “Ngươi thoạt nhìn thực đáng thương.”

Triệu Đế đột nhiên ngừng lại.

“Dù sao muốn chết, chết có tôn nghiêm một chút không tốt sao?” Nữ lang nhàn nhạt mà nói, lại lật một trang sách khâc trong tay.

Triệu Đế nhìn bộ dáng bình tĩnh của nàng, đối với sinh tử không hề sợ hãi, tựa hồ căn bản không bỏ trong lòng, hắn nói, “Ngươi không sợ? Ngụy đế cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc gì, ngươi nếu là muốn dựa vào dung mạo này khiến hắn thương tiếc mà sống sót, thì ngươi hoàn toàn sai rồi! Ngụy đế kia, là một ác quỷ đã tự tay gϊếŧ chết phụ thân cùng huynh đệ của mình!”

Nữ lang đột nhiên ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu, nói: “Ngươi ồn ào quá.”

Triệu Đế thấy vô luận mình nói cái gì cũng không thể khơi dậy một một chút cảm xúc nào của nàng, càng thêm tức giận, nhanh chóng rút con dao găm vô số đá quý ra, con dao găm này là hắn mang theo trên người, vốn dĩ quyết định tự sát để tránh bị sỉ nhục, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân mình, vì hắn căn bản rất sợ chết. “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là nữ nhân của quả nhân, tuy rằng quả nhân cùng ngươi cũng không phải phu thê thật sự, nhưng chung quy lại có danh phận phu thê, hôm nay quả nhân đã định phải chết ở nơi này, cũng không nỡ để ngươi sống mà chịu tủi nhục! Quả nhân gϊếŧ ngươi trước, sau đó lại tự sát!”

Nữ lang cuối cùng cũng có chút dao động về cảm xúc, nàng hơi nhăn mày lại: “Ngươi thật sự rất ồn.”

Quyển sách này còn mấy trang nữa nàng sẽ đọc xong, vì sao người này vẫn luôn ầm ĩ không thôi?

Triệu Đế thấy mình giơ dao uy hϊếp muốn gϊếŧ nàng, nàng đều gợn sóng bất kinh, cung nữ trung thành với nàng như thế ngã trên mặt đất sinh tử không biết, nàng cũng thờ ơ, chẳng lẽ nữ lang này thật sự là như lời đồn, trời sinh không hiểu thất tình lục dục, là băng tuyết làm nhân nhi?

Nếu hắn thật sự không còn ở trên thế giới này, thì nhất định phải chết cùng hắn!

Hắn giơ cao con dao lên, đâm về phía ữ lang, bởi vì sát ý trong lòng, sắc mặt cũng có vẻ phá lệ dữ tợn đáng sợ, phối hợp với khuôn mặt đầy thịt mỡ của hắn, khiến người buồn nôn.

Mà nữ lang vẫn như cũ đọc sách, dường như không biết rằng số phận của một mỹ nhân sắp được dàn dựng trước mắt nàng, chẳng bao lâu sau, một chiếc nỏ được bắn ra từ bên ngoài cửa sổ chạm khắc, chiếc nỏ bay vυ"t lên không trung, mang theo sắc bén huyết tinh khí vị, ở giữa hồng tâm, một kích bạo đầu!

Máu bẩn vương vãi khắp người nữ lang, thậm chí một số còn nhỏ xuống cuốn sách.