Chương 1: Sơ ngộ (1)

Khói báo động cuồn cuộn, tiếng gϊếŧ rung trời, mỗi người trong hoàng cung Đại Triệu cảm thấy bất an, các cung nhân thu thập dọn đồ đạc điên cuồng chạy trốn, chỉ hỵ vọng có thể trôn thoát trước khi binh Đại Ngụy đạp vỡ đô thành, các phi tử trong hậu cung kêu khóc chói tai khóc, lại không chiếm được các cung nhân sợ hãi, ngày xưa các cung nhân hầu hạ các nàng bị các nàng quyền sinh sát trong tay, lúc nay đều hóa thành sói đói tham lam, còn tôn ti cái gì đắt rẻ sang hèn cái gì, lúc này đều là chó nhà có tang, phân không ra cao thấp.

“Đại Ngụy tới! Đại Ngụy tới!”

“Chạy mau!”

Có mấy phi tử mang đầy đồ trang sức bị các cung nhân đẩy ngã, mọi người ùa lên, cướp hết những bảo bối đó, phi tử kia khóc đến nước mắt và nước mũi giàn giụa, sử dụng tay chân bò lên từ trên mặt đất, đi theo đám đông hướng về phía cửa cung. Thỉnh thoảng có người té ngã trên đất, cũng không có người đi đỡ, đều dốc hết sức lực chạy trốn ra bên ngoài, chỉ sợ mình rơi vào trong tay binh Đại Ngụy, liền mệnh đều giữ không nổi.

Về phần Triệu Đế…… Vì mạng sống mình, cung nhân bọn thị vệ đều tìm tung tích hắn khắp nơi, muốn bắt được hắn hiến cho Ngụy đế, đổi lấy đường sống, ai ngờ vị Hoàng Đế này ngày thường xa hoa da^ʍ dật ham hưởng lạc, lúc này đã sợ tới mức run bần bật, thay quần áo của tiểu thái giám chật vật chạy trốn, trong cơn hoảng loạn, thế nhưng xâm nhập vào tẩm cung Hoàng Hậu trốn dưới gầm giường của Hoàng Hậu và run rẩy như trấu.

“Nữ lang, mọi người ở trong cung đều trốn thoát rồi, chúng ta cũng trốn đi!”

Một cung nữ mặt tròn lộ vẻ nôn nóng nói.

Nữ lang ngồi ở trong điện đang đọc sách không mặc triều phục Hoàng Hậu tương xứng với thân phận Hoàng Hậu của nàng, mà là mặc một chiếc váy màu xanh đến vô cùng đơn giản, tóc đen da trắng, đẹp hơn những người đẹp khác, màu da càng trắng hơn tuyết, quả thực tựa như băng tuyết vào đông, thuần khiết sạch sẽ. Nàng nghe thấy cung nữ mặt tròn nói như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Bỏ chạy đi chỗ nào?”

Cung nữ mặt tròn hỏi chủ tử vấn đề này, tức khắc mắc kẹt. Đúng vậy, thiên hạ to lớn như thế, có thể bỏ chạy đi chỗ nào? Chẳng qua là từ một nhà giam, sang một khác nhà giam thôi. “Nhưng nữ lang, nghe nói Ngụy Đế kia, tính tình bạo ngược thích gϊếŧ chóc, vô tình tàn khốc, lúc đầu bị gồm thâu tề, yến, trần, Tống chờ quốc, cơ hồ kêu hắn đem thành đều cấp đồ! Không ai trong hoàng thất được phép sống sót, nữ lang nếu là không trốn, chẳng phải là, chẳng phải là……”

Nàng vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, trong mắt nàng, nữ lang là nữ tử tốt nhất thế gian, cả đời đau khổ, bị nhốt trong hoàng cung Triệu Quốc, hoàng cung kim bích huy hoàng, nhưng với nữ mang mà nói lại là nhà giam, một ngày sung sướиɠ của nữ lang đều không có, nếu chết như vậy, làm sao nàng không đau lòng?

“Không có việc gì, Thanh Tước, không phải sợ.” Nữ lang nhẹ giọng nói với cung nữ mặt tròn, “Triệu Đế so với Ngụy đế càng bất kham, Ngụy đế kiêu dũng thiện chiến, sát phạt quyết đoán, kêu hắn thống nhất thiên hạ, cũng không hẳn là chuyện xấu. Còn ta, ta không biết mình có thể sống bao lâu, chỉ là khổ ngươi, muốn bồi ta ở lại nơi này, nếu ngươi sợ, hãy tự mình chạy trốn, không cần quản ta.”

“Nữ lang đang nói cái gì vậy! Thanh Tước có chết cũng muốn bồi nữ lang!” Thanh Tước lau nước mắt, oán hận nói, “Nữ lang nói đúng, Triệu Đế cũng không phải thứ gì tốt! Nếu không phải hắn, nữ lang cũng sẽ không ——”

Nữ lang tiếp tục đem lực chú ý đặt ở sách vở, nàng nghĩ, nếu mình sắp chết cũng phải đọc xong quyển sách này, miễn cho tới dưới nền đất rồi còn nhớ mong.

Thanh Tước ngoài miệng nói không sợ, kỳ thật vẫn là sợ, năm nay nàng mới 18 tuổi, đối với trong lời đồn bạo quân Ngụy đế càng là cực kỳ sợ hãi, kỳ thật không chỉ có nàng, còn có một đứa trẻ trong đó, đề cập đến tên tuổi Ngụy đế cũng sẽ sợ tới mức không dám khóc thút thít, vị kia quả thực là một tên bạo chúa khát máu và hiếu chiến, có lẽ trong tay hắn có nhiều mạng sống hơn người bình thường ăn.

Thanh Tước bắt đầu tìm kiếm khắp nơi có gì có thể làm vũ khí được không, Kim Phượng Cung này của các nàng cũng không có bảo bối gì, bố trí thanh lãnh đơn giản, các cung nhân cũng biết, bởi vậy khi đi các cung cướp đoạt bảo vật, không hẹn mà cùng tránh đi Kim Phượng Cung, ai cũng biết, Hoàng Hậu nương nương sống ở đây là một nữ nhân bệnh tật không biết sống được bao nhiêu này, lại không được Triệu Đế sủng ái, hiện giờ các cung nhân gần như đã thoát khỏi Kim Phượng Cung, chỉ có duy nhất Thanh Tước trung thành và tận tâm, không chịu rời đi.

Đến nỗi Triệu Đến trốn ở dưới gần giường run bần bật, vô luận Thanh Tước hay là nữ lang, đều lười đến nhìn hắn.

Triệu Đế dẩu đít ôm đầu, tựa như rùa đen rút đầu, thành phá trước một giây hắn còn đang mỹ nhân trái phải trong khi ôm thưởng thức một đám ca vũ trần trụi đang ca hát và nhảy múa, giây tiếp theo phá thành, các mỹ nhân hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi, hắn gào thét kêu cũng không có người trả lời, thậm chí còn có cung nhân to gan lớn mật muốn bắt hắn hiến liến cho Ngụy đế cầu công, Triệu Đế cũng nhanh chóng nghĩ ra, gϊếŧ một tiểu thái giám, lột quần áo đối phương thay vào, nhưng hắn, quanh năm đắm chìm với tửu sắc, hình thể ước chừng to gấp ba tiểu thái giám, nên bộ phục thái giám mặc trên người đầy lỗ thủng, nhưng hắn không quan tâm.