Chương 3: Ngạc nhiên

Nữ lang khẽ nhíu mày, sách nàng bị làm dơ.

Cửa cung bị người một chân đá văng ra, một đám nam nhân cao lớn cường tráng được huấn luyện bài bản từ bên ngoài bước vào, mang theo khí tức máu lạnh cùng sát khí, đặc biệt là tên cầm đầu, chiều cao hơn tám thước, thân hình cao lớn cường tráng, đầu đội ngọc quan, người mặc giáp trụ, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm rỉ máu, người bên cạnh cầm một chiếc nỏ được khảm rất nhiều đá quý, hiển nhiên chiếc nỏ xuyên qua cửa sổ vừa rồi là từ tay người này.

Nữ lang bình tĩnh mà nhìn hắn.

Nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người của hắn, quyết sẽ không nhìn dung mạo tuấn mỹ của hắn, mà là cặp mắt hơi đỏ như máu, cùng với sự tức giận không thể xóa nhòa giữa mày, mặc dù nữ lang sống trong thâm cung đã lâu không được tự do, cũng thường nghe cung nhân đàm luận về vị bạo quân khiến người sởn tóc gáy —— Hoàng Đế tức thích chóc thành tánh của Đại Ngụy.

Tên chỉ có một chữ duy nhất là Lệ, nghe nói sinh ra với hàm răng dài, là quỷ tử, cựu Ngụy đế sở khôngg thích điều đó, ngay cả mẹ đẻ cũng bị liên lụy, vì vậy được đặt tên là Lệ.

Lệ giả, tội cũng.

Là tội tử chi thân với 16 tuổi chính tay đâm Ngụy Đế, cùng năm gϊếŧ mười bảy huynh đệ. Từ nay về sau càng là tự mình xuất binh tấn công Chư Quốc, vô luận phụ nữ hay trẻ em ở Chư Quốc Vương Thất tất cả đều chém, đi đến đâu đều có tiếng kêu than dậy trời đất, cũng không giữ người sống, binh lính thường lệ tàn sát dân trong thành tìm niềm vui, khát máu và hiếu chiến, tuy nhiên hắn lại dụng binh như thần, thiện sử kỳ mưu, trướng hạ lại có một chúng đại tương thiện chiến kiêu dũng thiện và các mưu sĩ đa trí, phảng phất người này trời sinh cho chiến tranh vậy.

Triệu quốc, là quốc gia cuối cùng bị diệt vong.

Thiên hạ Trung Nguyên phân bảy quốc, Tề, Yến, Trần, Tống, Sở, Triệu, Ngụy, trong đó Triệu là chủ quốc, còn lại lục quốc phụ thuộc, một trăm năm sau, Triệu Quốc làm chủ quốc sớm đã suy tàn, Triệu Đế hoang da^ʍ vô đạo, xa xỉ cực độ, dân gian tiếng oán than dậy đất, trong sáu nước phụ thuộc lúc đó, Ngụy quốc cũng không cường đại, thậm chí còn có nguy cơ bị Sở thôn tính, cho đến khi Lệ lên ngôi.

Mười mấy năm nay hắn tu sinh dưỡng tức, biến Đại Ngụy sắp trở thành nô ɭệ của nước khác thành một đội quân hùng mạnh. Mà năm nay hắn đã ba mươi bảy tuổi, chỉ cần bảy năm, là có thể thôn tính lục quốc, thống nhất thiên hạ.

Có thể nói hắn là một anh hùng vô song hiếm thấy trong hàng ngàn năm qua.

“Quan gia, không thể tưởng được trong cung Triệu Đế kia, lại vẫn còn cất giấu một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy!” Một hán tử râu quai nón lớn tiếng nói, “Con mẹ nó, lão bất tử này thật đúng là biết hưởng thụ!”

Nhưng nữ lang lại nghĩ, chẳng phải Ngụy đế cùng Triệu Đế đều bằng tuổi nhau sao?

Ý nghĩ này cũng chỉ quanh quẩn trong đầu nàng một lúc, rồi cũng lắng xuống.

Đừng nói hán tử râu quai nón kia, những chư tướng khác cũng bị vẻ đẹp tuyệt trần của nữ lang mê hoặc, nữ lang này thực sự là một tuyệt sắc thế gian khó gặp, nam nhân nhìn thấy nàng làm sao có thể không dừng bước? Nhưng mọi người cũng biết, tuyệt sắc như vậy, cũng chỉ có Quan gia mới được hưởng thụ, bởi vậy cũng không dám nhìn nhiều, nhưng nữ lang này cũng kỳ lạ, bọn hắn một đường xông vào, người chứng kiến đều run rẩy quỳ xuống đất xin tha, duy độc chỉ có nàng, lại vẫn có thể an tâm đọc sách, như thể trang sách còn dang dở còn quan trọng hơn mạng sống của nàng.

Mấy năm nay đi theo Quan gia nam chinh bắc chiến, gặp qua vô số giai lệ trên khắp quốc này, cái gì tiểu gia bích ngọc kim chi ngọc diệp, khi thấy quan gia, đều quỳ trên mặt đất run bần bật, không ai có thể không sợ vị Đế Vương đáng sợ nhất, khát máu và hiếu chiến nhất trong lịch sử, hắn có tài đáng kinh ngạc, nhưng cũng tự phụ ngạo mạn, cũng không đặt mạng sống người ở trong mắt, trời sinh lấy chóc làm vui, phảng phất hắn buông xuống đến trên đời này, đó là vì hắn vì máu mà sinh ra.

Cũng không phải không có mỹ nhân ra vẻ kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, tuy nhiên Quan gia cũng không phải chủ nhân thương hoa tiếc ngọc, máu mỹ nhân cũng giống với người thường, đều mang màu đỏ tươi ấm áp, nhìn thấy Quan gia gϊếŧ người, tuyệt đối không thể không sợ hãi. Ngay cả những tướng sĩ đã đi theo nhiều năm, khi nói chuyện với quan nha, cũng là nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.

Đừng thấy hán tử râu quai nón dám nói giỡn như vậy, kỳ thật nếu nhìn quan gia một cái, hắn đều có thể sợ tới mức hai đùi run rẩy.

Nhưng nữ lang tuyệt sắc trước mắt này, lại là thật sự không hề sợ hãi một chút nào.

Hoặc là nói cách khác, nàng hoàn hoàn toàn toàn không thèm để ý đến mạng sống của mình, điều duy nhất khiến cảm xúc nàng có một chút dao động, chính là vết máu làm dơ quần áo cùng sách vở nàng.

Bạo quân có thể ngăn em bé khóc đêm, trường kiếm không ngùng tích tích rỉ máu tươi, đều không thể lay động được nàng.

Đại điện vôn đang náo nhiệt, nháy mắt lặng ngắt như tờ, giờ khắc này, nếu có người bị rụng một sợi tóc, có lẽ đều có thể nghe được rõ ràng, người chung quanh đều mất đi âm thanh, cũng không dám thở, chỉ nhìn Ngụy Đế cao lớn cường tráng từ từ chỉ mũi kiếm của mình vào nữ lang tư dung tuyệt sắc —— cũng như nàng không sợ hắn, hắn cũng không vì sắc đẹp này của nàng mê hoặc.

Trường kiếm tỏa ra ánh sáng bén, nữ lang thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh do trường kiếm lây dính, nàng không thích những thứ và có mùi quá nồng, mùi máu đương nhiên không khiến nữ lang không thích bởi vậy nàng vươn tay, di chuyển mũi kiếm ra xa một chút.

Chúng tướng nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói “Đây là một dũng sĩ”, giờ khắc này, dung khí của nữ lang, còn hơn mỹ mạo của nàng.

Ngụy đế hiển nhiên cũng không muốn gϊếŧ nàng ngay lập tức, rốt cuộc mỹ lệ như, nếu mà gϊếŧ ngay, không thấy được khuôn mặt xinh đẹp này lộ ra sợ hãi, thần sắc bi thương, vậy trời cao ban cho nàng một vẻ đẹp tuyệt trần như vậy, lại có ý nghĩa gì?

Nhưng nàng cũng không phải lập dị, thậm chí lúc đại phá cửa cung đến nay, trên mặt nàng, từ đầu đến cuối, cũng chỉ lộ ra một tia tiếc nuối lúc đầu bởi vì sách vở và quần áo đều bị vấy bẩn.

Nhưng mà sự tiếc hận này cũng không tính là cái gì, đối với nữ lang mà nói, hối hận cũng tốt, tiếc nuối cũng tốt, cũng không phải không thể chấp nhận được, giống như là lúc trước nàng bị đoạt đi vị hôn phu, lại bị gia tộc đưa vào trong cung, làm Hoàng Hậu Triệu Đế, nàng cũng rất bình tĩnh mà tiếp nhận.

Lúc này bị bạo quân lấy kiếm kề vào cổ, nàng như cũ không có cảm xúc quá lớn.

Hôm nay, hay là ngày mai, lại có cái gì khác đâu? Người luôn là muốn chết

Đôi mắt đỏ như máu của Ngụy đế hơi nheo lại, hắn có thể phân rõ hư thật, những nữ tữ đó làm bộ không sợ, cho dù ra vẻ lớn mật cùng hắn nói chuyện, nhưng giọng nói và cơ thể đều run rẩy, các nàng tự cho dựa vào vẻ đẹp của mình, cho rằng có thể đem ý chí sắt đá của hắn đả động, nhưng lại không ngờ hắn càng thích nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, dưỡng một nữ tử khuê các, cho dù suốt ngày lục đυ.c tính kế với nhau, cũng chỉ vì sủng ái của phu chủ hoặc lợi ích cực nhỏ, thật đổ máu, so lão thử lá gan đều tiểu.

Hắn tùy tay thu hồi trường kiếm vào vỏ kiếm, vươn bàn tay to về phía nữ lang, khi đến gần rồi mới phát hiện khuôn mặt nàng thế nhưng còn nhỏ hơn bàn tay của hắn, cằm bị hắn nắm lấy, nàng cũng không sợ không hoảng hốt, nhìn hắn không khách gì nhìn cây cỏ ven đường.

Ngụy đế chán ghét có người không sợ hắn.

Hắn muốn dưới bầu trời này người nghe được tên của hắn đều run rẩy, nhìn thấy hắn liền quỳ xuống đất xin tha, chỉ có nỗi sợ hãi cùng máu tươi mới có thể làm hắn cảm thấy khuây khoả, đó là điều mà không có mỹ nhân nào có thể so sánh được.

“Ngươi là nữ lang nhà ai?”

Nữ lang bị hắn nhéo cằm, rất không thoải mái, ngón tay thon dài đẹp của Ngụy Đế, lại bởi vì hàng năm nắm đao kiếm mà thô ráp vô cùng, ma đến khiến da thịt tuyết nộn da nàng sinh đau, thử giãy giụa hai cái, nhưng sức lực lại không đủ, nên đành bỏ cuộc

Đúng lúc này, Thanh Tước mới vừa hôn mê phát ra một tiếng hô đau đớn, chậm rãi mở to mắt, tầm mắt từ từ tập chung lại, chỉ nhìn thấy một đám người vạm vớ mặc giáp trụ —— Ngụy chỗ bắc, vô luận nam nữ đều cao lớn cường tráng, nàng vừa thấy những người này, lại thấy binh khí đẫm máu, lúc ấy liền sợ tới mức hai đùi run rẩy, thậm chí không thể đứng dậy từ trên mặt đất.

Đại tướng râu quai nón lúc trước lập tức chĩa đại đao trên tay vào cổ Thanh Tước, tiểu cung nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hồn vía lên mây, Ngụy đế rất có hứng thú mà nhìn khuôn mặt đoan trang của nữ làng này, muốn nhìn một chút xem hắn gϊếŧ cung nữ nàng, nàng cũng có thể thờ ơ hay không.

“Nữ, nữ lang……” Thanh Tước lắp bắp, chỉ nhìn Ngụy Đế một cái, trông như sắp ngất xỉu.

“Tiểu cung nữ, ngươi nói xem, đây là nữ lang của ai?”

Hán tử râu quai nón hỏi, lưỡi đao đẩy vào cổ Thanh Tước, máu đã chảy ra, Thanh Tước bị dọa đến mức không thể nói, run rẩy, nào dám không đáp? Chỉ là nội tâm nàng giờ phút này tràn ngập sợ hãi, nói chuyện cũng lộn xộn.

Nhiên có thể ở lại Kim Phượng Cung này, trừ bỏ Triệu Hậu, còn có thể là ai?

Nữ lang lẳng lặng mà nhìn Thanh Tước bị dọa đến nói năng lộn xộn: “Ta họ Ôn, danh Ly Mạn, là thị nữ Ôn thế gia của Đại Triệu cũng là Hoàng Hậu của Triệu Đế sau đó. Lá gan nàng rất nhỏ, thỉnh không cần hù dọa nàng.”

Nước mắt của Thanh Tước rơi như sợi chỉ đứt, hoàn toàn khống chế không được cảm xúc của mìn, nàng muốn xin tha, muốn vì nữ lang cầu tình, nhưng môi lưỡi như bị thắt lại, không nói được lời nào, kết quả lại là nữ lang vì nàng nói tốt!

“Sau đó?” Ngụy Đế chậm rãi nhìn về phía Triệu Đế đã nằm trên mặt đất, béo mập, xấu xí cực kỳ , nếu lột lớp da người này ra sợ là cả người đều là dầy, người như vậy, cũng xứng đôi với nàng? “Vì sao gả cho hắn?”

Vẻ mặt Ôn Ly Mạn đạm mạc: “Lệnh của trưởng bối, không thể vi phạm.”

Ngụy đế cười nhạo, mọi người ở đây đều biết ở nơi này của hắn, hai chữ trưởng bối không hề có nghĩa gì

Hắn buông tay ra, trên cằm Ôn Ly Mạn lại hiện ra dấu tay màu đỏ, đọng lại rất lâu, đủ thấy da thịt kiều nộn.

“Ngươi rất thú vị.” Thị huyết bạo quân nói như vậy, cong lưng, cùng người ngang tầm mắt nàng, bốn mắt đối diện, “Trẫm rất chờ mong, biển hiện của ngươi sau này.”

Nói xong, hắn lại nói: “ Gϊếŧ.”

Nói đều không phải là Ôn Ly Mạn, mà là Thanh Tước.

Hán tử râu quai nón nâng đao lên, nháy mắt chém đứt cổ Thanh Tước, máu tươi bắn bốn phía, đầu lại lăn lộc cộc một vòng trên mặt đất, lăn đến dưới chăn Ôn Ly Mạn, Ôn Ly Mạn cúi đầu nhìn, sợ hãi trên mặt Thanh Tước còn chưa từng biến mất, hán tử râu quai nón xuống tay cực nhanh, thậm chí không kịp để Thanh Tước xin tha.

Nhưng khi một người chết , cũng chính là chết, chỉ thế mà thôi.

Tiểu cung nữ này tuy nhát gan như chuột, nhưng những cung nhân nội thị khác trong hoàng cung đều chạy trốn, chỉ có nàng ở lại nguyện ý làm bạn với nữ lang, đủ thấy nàng trung thành, nhưng mà, nữ lang này vẫn bất động, thậm chí trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Nếu nói lúc trước là lá gan lớn, hiện tại xem ra, sợ là trời sinh vô tình.

Chính sự vô tình này, khiến cho nàng càng thêm đẹp như hàn băng, cũng lạnh như hàn băng.

Ngụy đế lại vươn tay về phía Ôn Ly Mạn, “Lại đây.”

Hắn sai người gϊếŧ cung nữ trước mặt nàng, nàng vẫn không cảm thấy sợ hãi, lắc đầu: “Sách ta còn chưa đọc xong, nơi nào cũng không đi. Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, cho ta thời gian một nén nhang."