Chương 6: Nghĩa Dương

Thượng Quan Uyển Nhi nắm chặt y phục dày cộm, hôm nay Thiên hậu triều chính rất nhiều, bây giờ còn chưa hạ triều, Thượng Quan Uyển Nhi hướng Nguyệt Nương xin nghỉ, quay về thăm mẫu thân.

Dịch Đình Cung mấy ngày không gặp, như là cách vài cái xuân thu. Tất cả quá khứ đều trôi qua, cuộc sống hiện giờ xem ra xa xôi không thể chạm đến.

Thượng Quan Uyển Nhi trên đường cùng cung nhân Dịch Đình chào hỏi, tươi cười xinh đẹp, tất cả mọi người đều thích, chỉ là không có ai dừng tay lao động, ở trong này chỉ có thể làm xong mới có thể ăn cơm.

"Ngươi nhìn xem, một chốc đã bay lên cành cao thành nữ hoàng, đó là Thượng Quan Uyển Nhi"

"Đem cừu nhân đặt ở bên cạnh, người kia quả thật rất lợi hại...."

Rỗi rảnh tán gẫu, nghĩ đến có thể giấu giếm, cũng không mong muốn sớm được nghe thấy. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ lo nhìn trong biển người tìm kiếm thân ảnh đơn bạc của mẫu thân, nên cũng không để ý đến mọi sự rêu rao khắp nơi

"Uyển Nhi..."

Thanh âm ai đó đột nhiên vang lên, Thượng Quan Uyển Nhi không biết gặp lại người này trông thế nào. Đã không còn mình bên cạnh bầu bạn, chỉ sợ mẫu thân tùy tụy đi.

"Mẫu thân...."

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, cố gắng làm cho thanh âm của mình trấn tĩnh lại. Quay đầu, đã thấy chính mình chạy về phía mẫu thân, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Uyển Nhi mau đến đây để mẫu thân ngắm kỹ con" Trịnh thị vui vẻ kéo Thượng Quan Uyển Nhi vào phòng. , mới tỉ mỉ kể lại cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe lúc bên cạnh Thiên hậu, đã xảy ra chuyện gì.

"Cho nên hết thảy đều là Nghĩa Dương tỷ tỷ...." Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, Nghĩa Dương Nghĩa Dương, tỷ vì sao đối xử tốt như vậy ?

"Đúng vậy a, Uyển Nhi, Nghĩa Dương công chúa như thế nào cũng là một công chúa, cũng không thể trước mặt người ngoài gọi công chúa là tỷ tỷ" Trịnh thị không quên cẩn thận dặn dò Thượng Quan Uyển Nhi chú ý lời nói cử chỉ.

"Ân, Uyển Nhi đã biết, Uyển Nhi hiện tại liền đến xem công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, lấy ra một ít vật phẩm Thiên hậu ban đưa cho mẫu thân, Trịnh thị nhất nhất nhận.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ nghe mùi hoa đàn hương. một mạch đến trước cửa phòng Nghĩa Dương. Toàn bộ Dịch Đình cung chỉ có chổ này là tối yên lặng, tối tinh xảo, Nghĩa Dương là ở nơi này.

Trong viện im ắng, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi bước chân, sợ kinh động đến người vẽ tranh bên trong. Thượng Quan Uyển Nhi biết Nghĩa Dương lúc này nhất định là đang vẽ tranh, khi Nghĩa Dương vẽ tranh nàng cũng không dám quấy rầy.

Giống như hiện tại, người kia rõ ràng đang ở trước mắt, chính là sóng mắt lưu chuyển căn bản không phải mình ở trong mắt nàng. Trong mắt Nghĩa Dương chỉ có người trong bức họa của nàng.

Áo trắng chấm đất, khí trời Đại Minh cung vào đông tựa hồ không một chút ảnh hưởng đến cách ăn mặc của Nghĩa Dương. chỉ mặc đơn một chiếc áo nhỏ màu hồng nhạt càng nổi bật thần thái phi dương, Thượng Quan Uyển Nhi mỗi khi trông thấy hình dáng Nghĩa Dương như vậy nghĩ người trong tranh nàng vẽ, nàng thực sự rất yêu thích, thích đến nỗi quên thế gian ngoại vật. Rốt cuộc là ai?

Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh Thiên hậu đã lâu, lá gan tựa hồ cũng hơi lớn, người dưới ngòi bút của Nghĩa Dương cuối cùng cũng đã nhìn thấy

Nhưng lại là một nữ tử, cửa sổ nửa khép hiện ra hình dáng một nữ tử. mi nhược đại họa, má phấn hồng nhuận, đôi mắt đẹp tĩnh lặng, phong tư yểu điệu

Người này không phải là Nghĩa Dương còn là ai ?

"Uyển Nhi đến thăm tỷ rồi, tỷ còn tưởng rằng muội đã lãng quên tỷ mất rồi" Nghĩa Dương nhẹ giọng ở bên tai Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, tay áo lần lượt thay đổi, hình thành một cái ôm

Thượng Quan Uyển Nhi thấy Nghĩa Dương không buồn bực chính mình nhìn lén nàng vẽ tranh, yên lòng, lại nhìn thoáng qua người trong bức vẽ. người nọ ở giữa lông mày như có như không ưu thương, chính xác chưa trông thấy qua trên khuôn mặt Nghĩa Dương. Chính là nếu như người này không phải là Nghĩa Dương còn là ai ?

"Uyển Nhi thích không ? Nếu thích thì tỷ sẽ tặng cho muội chịu không ? Nghĩa Dương lại hạ vài nét bút, thông thạo cầm lấy bức tranh, đưa trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi

"Thích" Thượng Quan Uyển Nhi mấp máy môi, nhìn cổ Nghĩa Dương nõn nà như ngọc lõa lộ ra bên ngoài, hơi sửng sốt.

"Uyển Nhi thích người trong bức họa rồi, còn thích tranh vẽ của người này?" Nghĩa Dương bắt gặp Thượng Quan Uyển Nhi thất hồn lạc phách, không khỏi cười trêu ghẹo nói.

" Đều thích" Thượng Quan Uyển Nhi như là trúng tà ma xui quỷ khiến đáp

Nghĩa Dương buông bức tranh thả ra, bị lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi chọc cho cười khanh khách không ngừng, lôi tay Thượng Quan Uyển Nhi đi vào nội thất

"Uyển Nhi, muốn là tỷ ? Nghĩa Dương vừa vào liền đem Thượng Quan Uyển Nhi đặt sát vào tường, tay vẫn không quên đặt lên hông của nàng

"Nghĩa Dương..." Thượng Quan Uyển Nhi hơi hơi giãy dụa, nàng không có thói quen cùng Nghĩa Dương như vậy thân thiết.

"Làm sao vậy ?" Nghĩa Dương nhẹ giọng hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên của Thượng Quan Uyển Nhi tâm liền dâng lên yêu thương, tay kia nâng cầm nhẹ nhàng in lên một cái hôn.

Thượng Quan Uyển Nhi mặt càng đỏ hơn, những việc thế này Nghĩa Dương thường xuyên khiến nàng lâm vào, chính là mỗi lần như thế đều đỏ mặt tim đập, rất giống như làm việc gì trái với lương tâm

"Tỷ cảm thấy Uyển Nhi có nghĩ đến tỷ, chỉ là không biết có phải thời thời khắc khắc hay không. Tỷ liền cho muội bức họa này, cùng muội hàng đêm đi vào giấc ngủ, chịu không ? Nghĩa Dương thanh âm ôn nhu, tựa hồ có thể chảy ra nước, mỗi khi trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi, cố tình đến điểm này thì ngừng.

"Nghĩa Dương, chuyện của mẫu thân chính là tỷ..." Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng thầm than, làm sao có thể mang bức tranh này cùng ngủ. Hiện giờ nàng chính là gánh vác trọng trách làm ấm giường cho Thiên hậu, sao có thể....

"Ân, tỷ dù sao cũng là nữ nhi của phụ hoàng,muốn một người vẫn có thể làm được" Nghĩa Dương nhíu mày, chính mình là trưởng công chúa, hiện giờ rơi vào kết cục như vậy. Tất cả đều vì người kia ! là ả đã tước đoạt tất cả , tình thương của mẫu thân, tình thương của phụ thân !

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, tựa vào vai Nghĩa Dương, Nghe mùi thơm quen thuộc không hiểu sao có cảm giác thực an tâm.

" Huống chi bá mẫu lại là mẫu thân của tiểu tình nhân..." Nghĩa Dương thầm kín thổi hơi bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, hết sức khıêυ khí©h

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ đẩy Nghĩa Dương , có chút ảo não không nhìn nàng. Nàng không thích Nghĩa Dương xưng hô nàng là "Tiểu tình nhân"!

"Làm sao vậy. Tiểu tình nhân không vui rồi ?" Nghĩa Dương xoay người từ phía sau ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, trấn an thân thể nàng có chút run rẩy/

" Muội thích Nghĩa Dương gọi muội Uyển Nhi" Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng để tay lên tay Nghĩa Dương, cùng Nghĩa Dương mười ngón đan xen

"Được rồi, Uyển Nhi, thật vất vả mới gặp mặt một lần, so đo làm chi !"

"Nghĩa Dương, mẫu thân liền kính nhờ tỷ chiếu cố" Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là thực cảm kích Nghĩa Dương. Nếu không phải trước kia Nghĩa Dương sớm chỉ đích danh muốn nàng, sợ là hiện tại chính mình không biết đã thành cái gì rồi.

Là Nghĩa Dương dạy nàng đọc sách biết chữ, đưa nàng đi đến học quán của Dịch Đình cung, miễn cho nàng làm cung nô tạp dịch. Đôi tay này mười ngón không dính vào xuân thủy, đọc đủ thứ thi thư, mới có thể được Thiên hậu để mắt đến.

"Uyển Nhi khi nào khách khí với tỷ như vậy làm cái gì ? Dù sao cả đời này tỷ cũng không thể đi ra ngoài " Nghĩa Dương nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, trăm mối lo.

"Nghĩa Dương cũng muốn đi ra ngoài sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi cũng theo tầm mắt Nghĩa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ một góc xanh thẳm. Nàng không biết bên ngoài bầu trời bao la như thế nào, khi còn là đứa trẻ sơ sinh đã vào cung làm nô tỳ, đến tận mười bốn năm chưa ra khỏi cửa.

" Tỷ không sinh ở trong này, nhưng phải chết ở chổ này, tỷ muốn làm bạn cùng mẫu thân, một mình nàng ở trong này rất cô độc tịch mịch. Nếu ngay cả tỷ cũng rời đi, như vậy liền không có ai nhớ đến nàng.

" Muội cũng muốn ở chổ này, cùng mẫu thân cùng Nghĩa Dương " Chỉ có như vậy mới có thể báo đáp công ơn mẫu thân nuôi dưỡng, ơn Nghĩa Dương tái tạo

"Thật ư ?" Nghĩa Dương nghiêng đầu, trong mắt lung linh động nhan sắc, trời sinh quý khí không ngăn được, tuy là bị vùi lấp ánh hào quang hai mươi năm . Hiện giờ vẫn là thiên chi kiêu nữ

"Nghĩa Dương từ khi nào trở nên đa nghi như vậy" Thượng Quan Uyển Nhi có chút sinh khí khi Nghĩa Dương không tin.

"Uyển Nhi của ta năm nay mới mười bốn tuổi, thời gian sau này còn dài mà. Vẫn còn hai nhi tử Thiên Hậu của Uyển Nhi đâu rồi ,Uyển Nhi thích người nào ?" Nghĩa Dương nửa thật nửa giả vui đùa, dáng đi sinh tư, mà ngay cả tư thái bưng trà rót nước so với nhiều người có vài phần tao nhã

"Nghĩa Dương không phải nói, Uyển Nhi cả đời chính là "Tiểu tình nhân" của Nghĩa Dương" Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận trà Nghĩa Dương đưa tới, uống ngay một hơi trong lòng ấm áp

Những người trẻ, nói lời hứa cả đời, có lẽ nào đảo mắt liền quên lời thề son sắt lúc trước.

"Ân, lời này tỷ thích nghe"

Nghĩa Dương lại rót trà cho Thượng Quan Uyển Nhi, liền tự nhiên in lại một dấu son môi rất nhỏ, sau đó lưu lại một hình dạng đỏ tươi, Nghĩa Dương còn không bỏ qua lấy đầu lưỡi liếʍ khóe môi. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy khí huyết dâng lên. Không để ý hình tượng chạy đến gương đồng phía trước, quả nhiên trên môi của mình có một tầng son hồng, khác xa với màu môi của mình, đây rõ ràng là dấu son môi của Nghĩa Dương. Cuống quít lau, ở trước mặt Thiên hậu làm việc, không thể qua loa

"Nghĩa Dương, tỷ lại đùa dai !" Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi giận dữ, nhìn trong gương đồng thấy Nghĩa Dương mỉm cười, thế nhưng lại sinh ra cảm giác khác thường. Nghĩa Dương đắc mỹ như trong tranh, cả người giống như là từ trong tranh bước ra.

"Ha hả, Uyển Nhi, môi của muội màu rất phai nhạt, cho nên tỷ mới tốt bụng chia sẽ màu cho muội, muội lại không lĩnh tình "

Nghĩa Dương cười nhìn Uyển Nhi lau đi dấu son môi. lấy ra son mình vẫn quen dùng, tinh tế vì nàng trang điểm

Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng nghiêng đầu nhìn sang chổ khác, chính mình chưa từng bị người " hầu hạ", Người này vẫn là Nghĩa Dương. trong đáy mắt Nghĩa Dương nhu tình tứ phía, nồng đậm mạnh mẽ.

" Đẹp rồi" Nghĩa Dương buông son, vừa lòng nhìn Uyển Nhi bị chính mình trang điểm.

"Uyển Nhi của tỷ thật sự là thiên sinh lệ chất, một chút phấn trang điểm thì lục cung đều thất sắc" Nghĩa Dương không chút nào keo kiệt dành lời khen ngợi, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ hơn.

"Thiên hậu hôm nay chắc chắn sẽ nhìn Uyển Nhi nhiều hơn vài lần" ý tứ Nghĩa Dương hàm xúc không rõ, nở nụ cười, đưa tiễn Thượng Quan Uyển Nhi.

Tuyên Thành lúc này mới đi ra, sâu kín thở dài : " Tỷ tỷ thích nàng?"

Nghĩa Dương nhẹ nhàng cầm tay Tuyên Thành, Nhìn Thượng Quan Uyển Nhi biến mất sau góc tường cung: " tỷ tỷ thích Tuyên Thành, Tiểu công chúa Tuyên Thành của tỷ "

Đúng vậy, Nghĩa Dương thích là Tuyên Thành, Nghĩa Dương hiện tại chỉ có một mình Tuyên Thành