Chương 7: Bức họa

Thượng Quan Uyển Nhi bây giờ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Nghĩa Dương, Thiên hậu quả nhiên nhìn nàng nhiều lần.

"Uyển Nhi hôm nay ăn diện đẹp lắm, so với ngày thường thật có chút bất đồng " Võ Chiếu đầu cũng chưa nâng, như là tự nói.

Thượng Quan Uyển Nhi sắc mặt trở nên hồng: " Hồi thiên hậu, nguyên là đùa giỡn, lại quên lau sạch trước khi đến gặp Thiên hậu"

"Uyển Nhi, ta không ghét hình dáng ngươi bây giờ, ngược lại rất thích" Võ Chiếu buông tấu chương, tinh tế nhìn ngắm Thượng Quan Uyển Nhi.

Đôi môi tiên diễm ướŧ áŧ, như là quả chính vừa đủ, chờ đợi người đến hái. Cùng trước đó vài ngày, màu môi bất đồng, chỉ cần trang điểm một chút, liền lập tức cả người trở nên nổi bật lộng lẫy yêu mỵ, nếu là ở nơi khác, sợ là gieo họa cho nhân gian.

"Tạ ơn Thiên hậu" Thượng Quan Uyển Nhi mím môi cười, hướng về ánh mắt Thiên hậu.

Lúc này ánh mắt Thiên hậu đã dời đi rồi, dung mạo Thượng Quan Uyển Nhi như thế vốn là tài mạo vô song, con của mình chẳng trách tất cả đều bị nàng mê hoặc. Chính mình hiện nay đều là nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, càng ngày càng thích.

"Uyển Nhi, hôm nay ngươi không có ở Cam Lộ Điện, chạy đến nơi nào chơi? Võ Chiếu thản nhiên hỏi.

Thừa nhận rằng Thượng Quan Uyển Nhi cùng Thái Bình công chúa cùng tuổi, Võ Chiếu bất giác đem Thương Quan Uyển Nhi xem như tiểu hài tử. Hiển nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi không thích cách nói này, trong vòng một ngày bị hai người xem là tiểu hài tử dù là ai cũng không cao hứng nổi.

"Uyển Nhi đi Dịch Đình cung vấn an mẫu thân" Thượng Quan Uyển Nhi thành thực nói.

"Ân, ngươi đến nơi này cũng đã nhiều ngày rồi, cũng nên đi thăm mẫu thân của ngươi" Võ Chiếu nhẹ giọng nói, lại chìm vào trong tấu chương rắc rối

Thượng Quan Uyển Nhi cũng muốn giống Thái Bình công chúa nói thẳng, thay Thiên hậu phân ưu. Lại cảm thấy không có tư cách, chính mình cũng có biết cái gì đâu.

Nàng rõ ràng chờ đợi ngày nay lâu rồi. Ở Dịch Đình cung cùng Nghĩa Dương , Thượng Quan Uyển Nhi học được rất nhiều. Thi từ ca phú, vũ văn lộng mặc cũng là một trong số đó. Nghĩa Dương chính là lão sư khai môn cho nàng, các mặt đều ảnh hưởng nàng. Đồng thời cũng là tình nhân của nàng.

Có được nàng, cũng có thể hủy hoại nàng.

Một tháng trước khi nàng vào Cam Lộ điện, Nghĩa Dương đã nói câu nói này với mình, hiện nay Thượng Quan Uyển Nhi còn không rõ ràng. Chính mình phải như thế nào có được nàng, như thế nào hủy hoại nàng ?

" Uyển Nhi hôm nay ngươi gặp người nào, vì sao tinh thần hoảng hốt như thế ?" Võ Chiếu ngáp dài, nàng đã nhìn Thượng Quan Uyển Nhi lâu rồi. Chính mình ở cái tuổi như nàng bây giờ tựa hồ cũng thích nghĩ đông nghĩ tây, cho nên dáng vẻ thất thần là có thể lý giải được.

" A..không có...không phải" Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên bị Thiện hậu tới gần nên hoảng sợ, mình là gặp người nào, người kia vốn vẫn là nữ nhân nàng tối chán ghét.!

Nói như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi phải nói như thế nào đây !

"Uyển Nhi, ngươi không cần phải sợ ta, sau này chúng ta như là người thân cận sớm tối, nếu như ngươi sợ ta như vậy, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu rồi " Võ Chiếu ôn nhu cười cười, không thể không nhắc lại lập trường, nàng cũng không muốn tiểu hài tử sợ hãi

"Uyển Nhi biết sai rồi..."

Võ Chiếu thấy bộ dạng khó xử của Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút buồn cười, phần lớn buổi tối đều để ý tâm tình nàng. Luôn nhìn khuôn mặt căng thẳng của Uyển Nhi. dường như đã muốn trêu chọc với dáng vẻ tiểu đại nhân.

"Biết sai rồi, còn không bằng thành thật thú nhận?" Võ Chiếu khiêu mi hỏi, hơi có chút uy hϊếp.

"Uyển Nhi trở về gặp....công chúa..." Thượng Quan Uyển Nhi không biết nói lời này là đúng hay sai, Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành đã bị nhốt vào Dịch Đình cung hơn mười năm, cái vinh quang của công chúa đã muốn ly khai nàng rất xa.

"Nga? Bình Nhi ? hôm nay trở về không thấy ngươi, ta đi xem Bình Nhi, còn mớm nàng uống thuốc, như thế nào không có nghe nàng đề cập đến ngươi?"

Võ Chiếu chính là rõ ràng chi tiết nói tới, nàng cũng sẽ mệt, đối mặt với ai mưu tính quá nhiều sẽ mệt chết đi được. Đối mặt với nữ nhi bảo bối, cùng một loại hài tử lớn nhỏ, tự nhiên không hề cảnh giác, không lòng dạ nào nói như vậy, cũng là sợ hãi "Tiểu hài tử"

"Uyển Nhi không phải gặp Thái Bình công chúa" Thượng Quan không khỏi tâm có chút phản bác, nàng đương nhiên không có bỏ qua lúc Thiên Hậu nói " Tự mình mớm nàng uống thuốc" Thái Bình công chúa sợ là vui mừng đến lật người đi

"Nga? đó là vị công chúa nào ? Đại Minh cung hiện giờ chưa xuất giá ngoài trừ Thái Bình công chúa còn có ai" Võ Chiếu thực lựa chọn quên lãng Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành. Các nàng từ mười mấy năm trước đã cùng người kia mà biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nếu không có người nhắc đến, sợ là cả đời cũng chỉ nghĩ làm bộ như không biết, không có người này.

"Uyển Nhi ở Dịch Đình cung gặp được Nghĩa Dương công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi còn thật sự nhìn biểu tình của Thiên hậu, thấy Thiên hậu khẽ cau mày, xoay người lại, ngồi vào ngự tòa phía trên.

"Bản thân ta đã quên nàng" Võ Chiếu mất tự nhiên cười cười, lúc trước nghe mấy đứa con trai mình hướng Dịch Đình cung đến gặp nữ nhân của người kia liền có chút tức giận. hiện giờ chuyện cũ bị nhắc lại, trong lòng hơi đau. hảo con của mình nguyên là tìm Uyển Nhi, đem nàng ra khỏi, hai đứa con trai quả nhiên không đến Dịch Đình cung nữa.

"Công chúa chính là tặng cho Uyển Nhi một bức họa, chứ không nhiều lời" Thượng Quan Uyển Nhi cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc Thiện hậu đối với Tiêu Thục Phi hận ý sâu đậm thế nào, Cái chết của Tiêu Thục Phi, Thượng Quan Uyển Nhi nghe không dưới mười câu chuyện.Hiện tại nàng rất muốn qua lời nói cử chỉ của Thiên hậu, biết được một phần, nàng đương nhiên biết việc này mang theo nhiều mạo hiểm.

Chính là mấy ngày liền, Thiên hậu ôn nhu dễ gần, Thượng Quan Uyển Nhi đã muốn quên người này vung tay máu chảy thành sông

"Nga? Uyển Nhi muốn cho ta xem bức tranh kia sao ?" Võ Chiếu tự giễu cười, người kia am hiểu nhất họa thư rồi, con gái của nàng cũng thích vẽ tranh à.

"Uyển Nhi không phải ý tứ này"

" Uyển Nhi có ý tứ gì ? ha ha ha ha cũng thế, không bằng Uyển Nhi lấy bức tranh đem đến cho ta xem như thế nào ?" Võ Chiếu biết rõ bức tranh sẽ động đến tâm tình nàng, chính là vẫn muốn nhìn. Đã nhiều năm như vậy, khiến cho nàng phóng túng một lần thì có sao !

"Dạ"

Thượng Quan Uyển Nhi đi lấy bức tranh, cũng không dám quấy rầy người trước mắt, Thiên hậu nằm ở trên án, ngủ yên.

"Lấy ra rồi ?" Lại không biết Võ Chiếu giấc ngủ luôn luôn là cực mỏng, hơi có chút động tĩnh có thể làm nàng bừng tỉnh. Cho nên nàng luôn ngủ không đủ.

"Mở ra đi" Võ Chiêu quơ tay đem tất cả tấu chương trên bàn ném xuống đất, chỉ chừa văn phòng tứ bảo, giấy và bút mực.

Thượng Quan Uyển Nhi nín thở nhẹ nhàng mở bức tranh Nghĩa Dương đưa cho nàng.

Trong bức tranh vẫn là người kia, vẫn như vậy xuân lo khôn cùng, giống như buồn bã ai oán, ở Cam Lộ Điện lại nhìn thấy không khỏi sinh ra chút cảm giác yêu dị, trên giấy Tuyên Thành thượng hạng đột nhiên có một hai giọt nước rơi tí tách, chính là nhỏ tại nơi có chữ. Thượng Quan Uyển Nhi nhịn không được tiến lên nhìn rõ, đúng là ba chữ trong cung cấm kỵ ----Tiêu Thục Phi !

Thượng Quan Uyển Nhi hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn Thiên hậu, phát hiện Thiên hậu chẳng biết từ lúc nào đã rút trâm phượng, ba búi tóc đen rơi xuống, hình dạng đúng là cực kỳ giống người trong bức họa!

Kia, nước đọng ----Đích thị là nước mắt Thiên hậu rồi !

Hơn một tháng sớm chiều ở chung không thấy cảm xúc dao động nào của Thiên hậu, tuy là làm cho nàng nghĩ chiếu điều tra tham quan, liên lụy cửu tộc nàng cũng không để lộ bất kỳ phẫn nộ hay là bi thương ! chỉ là nhìn thoáng qua người trong bức họa, thiên hậu thế nhưng lại rơi lệ.

" Ngươi cũng nghĩ ta gϊếŧ nàng đúng hay không ? Võ Chiếu giống như là hài tử bất lực, chỉ cúi đầu nhìn người trong bức họa. Trong thanh âm rõ ràng là bi thương vô tận.

Vì cái gì, chỉ nhìn thoáng qua, liền quăng mũ cởi giáp, tước vũ khí đầu hàng ! nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối ! Cách mười mấy năm tái kiến dung mạo người này, nàng thế nhưng lại như ngày hôm qua còn quấn quýt si mê ở dưới người mình

Võ Chiếu vĩnh viễn không quên được hương vị người kia, tựa hồ cũng muốn quấn quýt si mê cả đời.

Chuyện riêng của nàng, không biết kể với ai, bởi vì người đó sau khi chết, nàng mới biết mình đã sớm yêu nàng.

"Thế nhân đều nói ta gϊếŧ nàng ! Ta thực gϊếŧ nàng thì có làm sao ! oan hồn chết trong tay Võ Chiếu ta cũng không hề ít !"

Chính là vì cái gì , tay Võ Chiếu vẫn là không nhịn được muốn chạm đến dung nhan người trong bức họa....

Đầu ngón tay vừa chạm đến bức tranh, liền tỉnh mộng

Nguyên lai người là giả.

"Uyển Nhi, ta không có gϊếŧ nàng! ta thật sự không có gϊếŧ nàng ! lúc ta trở về xem nàng, nàng đã uống thuốc độc. Ta thật không có gϊếŧ nàng, chính là nàng vì cái gì còn muốn mỗi ngày đến tìm ta!"

Muốn chạm đến thân hình không khí của nàng, cũng biết bất quá là người si nói mộng.

Võ Chiếu tái ngẩng đầu, nước mắt đã khô, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

" Tranh này liền cho ta đi, ngày khác ngươi lại đến hỏi nàng một bức khác" Võ Chiếu thoáng nhìn lại bức tranh, im lặng cuốn lại

"Vâng, Uyển Nhi không biết, người trong bức họa kia rõ ràng là Nghĩa Dương công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi mơ hồ đoán được, sợ là Nghĩa Dương cùng với Tiêu Thục Phi đã chết bề ngoài quá giống. Mà chính mình hôm nay lại biết được Kinh thiên bí văn so với những gì nghe trước kia đều không giống nhau.

"Nghĩa Dương...công chúa..." Võ Chiếu cười lạnh ra tiếng, Nghĩa Dương , Nghĩa Dương, Võ Chiếu còn nhớ rõ nàng.

"Uyển Nhi trở về phòng ngủ đi. tối nay ta muốn yên tĩnh một mình"

Thượng Quan Uyển Nhi từng hỏi Nghĩa Dương tại sao nàng không vén tóc thành ba búi tóc, Đai Đường nữ tử trên dưới ai cũng vén tóc lên. Nghĩ Dương vén lên nhất định sẽ rất đẹp, không chỉ có Nghĩa Dương, mà ngay cả Tuyên Thành cũng không vén.

Nghĩa Dương rất thích giúp nàng vén tóc. còn không tự trang điểm mình.

Nghĩa Dương nói mẫu thân của nàng cũng thích ba búi tóc đen phủ ở bả vai sau

Nghĩa Dương nói, mẫu thân của nàng nói qua chính là ba ngàn sợi tóc của nàng từng quấn quanh người trong lòng một đoạn nhân sinh.

Nghĩa Dương nói, cả đời này của nàng cũng không thể trị tội người trong lòng của nàng, nàng đời này cũng chỉ có thể nhìn một góc trời của Dịch Đình cung, cho nên thầm nghĩ tùy tâm mà xử sự.

Nghĩa Dương buông rũ tóc, chỉ lấy một cây ngọc trâm gắn ở trên đầu, hàng vạn hàng nghìn phong trần hiển hiện rõ. Thượng Quan Uyển Nhi lại không biết Thiên hậu buông rũ tóc, lê hoa đái vũ lại có ý vị khác.

Thượng Quan Uyển Nhi nhịn xuống cảm giác xúc động muốn đem người trước mặt ôm vào trong ngực, đúng rồi, đây chẳng qua là xúc động nhất thời mà thôi. Nàng còn chưa bao giờ gặp người đẹp như vậy có thể rơi lệ.

Người này vẫn là thiên hậu nàng sớm tối kề cận, hôm nay nàng biết được bí mật của nàng, ngày sau phải xử sự như thế nào mới là điều Thượng Quan Uyển Nhi tối quan tâm.

Thế nhưng tâm của nàng lại nhịn không được còn muốn ở lại bên cạnh người trong Cam Lộ điện, buổi tối Cam Lộ điện càng ngày càng lạnh. Bờ vai của nàng, có thể chịu đựng bao nhiêu ? Buổi tối, nàng cũng nhất định sẽ lạnh ngủ không được

,