Chương 31: Động Phòng

Tay Thái Bình run rẩy nắm chặt cánh cửa đóng kín, nàng do dự.

Thượng Quan Uyển Nhi nói nữ nhân đẹp nhất vào đêm động phòng hoa chúc, Thái Bình tuyệt đối không để cho người khác thấy vẻ đẹp của Nghĩa Dương! người nam nhân kia càng không được! Nàng không thích nơi này, phi thường không thích nơi này! Vẫn là Tử Yên các tương đối tốt hơn, ngày mai liền sai người đem tất cả nơi này biến thành Tử Yên các!

"Thực xin lỗi ta đã đến trễ" Thái Bình nhăn nhó đẩy cửa vào, nàng không biết Nghĩa Dương có trách nàng không, nàng đến không hẳn là vì cái động phòng hoa chúc kia.

"Hôm trước còn hảo hảo, ta thế nào biết ba ngày không gặp nàng, nàng đã lập gia đình?" Thái Bình cầm chặt tay Nghĩa Dương, chặt chẽ giữ trong lòng bàn tay, sợ buông tay liền sẽ không bắt được nữa.

"Ta không nghĩ nàng lập gia đình, nghe được nàng lập gia đình ta chưa từng như vậy không chấp nhận được" Thái Bình tiếp tục trăm mối lo, nàng cảm thấy Nghĩa Dương mặc giá y vào quả thực không còn giống như hôm trước.

"Này, nàng không thể lập gia đình! nếu gả chỉ có thể gả cho ta!" Thái Bình thấy Nghĩa Dương không đáp lời, bá đạo nói.

"Ai muốn gả cho ngươi!" "Nghĩa Dương tức giận quát, Thái Bình nghe thanh âm này rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải Nghĩa Dương, sợ tới mức nhất thời ngồi bật dậy. Này không phải Nghĩa Dương, rốt cuộc là...ai...

Thái Bình run rẩy nhấc hỉ khăn lên, quá sợ hãi ! người này là ai, là ai!

"Ta đi nhầm phòng" Thái Bình sờ sờ mũi, xấu hổ đến cực điểm.

Nhưng tân nương lại túm lấy ống tay áo Thái Bình, không cho nàng đi.

"Những lời ngươi vừa nói có thật không ?"

"Giả cũng như thật thì thật cũng là giả, thực cũng giả khi giả là thật, ta đi đây ngươi tự giải quyết cho tốt." Thái Bình thoát khỏi trói buộc của Tuyên Thành, cho dù mới bị Thượng Quan Uyển Nhi giáo huấn cũng không xấu hổ như vậy, Thái Bình đυ.ng phải khối đậu hủ lần đầu cùng người thổ lộ, lại bị như thế về sau nàng không dám gặp lại người

"Ngươi trước tiên ngủ đi, hắn sẽ không đến đâu, ta sẽ không để cho bọn họ chạm vào các ngươi, đương nhiên nếu ngươi nghĩ đồng ý...ta sẽ không ngăn cản" Thái Bình chạy nhanh thoát khỏi cảnh bị phát hiện, nàng trước tiên xác định Nghĩa Dương rốt cuộc là ở phòng nào.

oOo

Đợi một ngày mệt mỏi, nàng đúng là không có đến. Nghĩa Dương lại chờ người đến động phòng hoa chúc, nàng sẽ không chấp nhận ! Nàng phát hiện nàng không thể nào dối lòng . Uyển Nhi nói đúng, nàng thích Thái Bình. Giống như năm đó mẫu thân thích Võ Chiếu!.

Có người lén lút đẩy cửa tiến vào, Nghĩa Dương cảnh giác nắm trong tay thanh chủy thủ đã bị mồ hôi thấm ướt. Kỳ thật nàng cũng không muốn làm đến mức này, nàng nếu xảy ra chuyện gì, Tuyên Thành phải tính sao đây? Nàng còn chưa báo thù xong, nàng còn chưa có làm Thái Bình thích nàng....

Thái Bình vội vã muốn đến xem Nghĩa Dương, vừa mới bị Tuyên Thành hù không nhẹ. Mặc áo tân nương quả nhiên không giống như lúc trước, Tuyên Thành cũng không giống như trước kia, nếu ánh mắt của nàng không phẫn nộ thì tốt hơn.

Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, Nghĩa Dương vì cái gì nàng ở trước mặt ta rồi ta cũng không dám vén hỉ khăn của nàng?

Một đôi gót sen hồng nhu thuận đặt ở trước mắt, Nghĩa Dương không giống như ngày thường rất thích trêu chọc nàng. Nghĩa Dương không nói lời nào thật làm cho người ta không quen. Thái Bình nổi giận, Nghĩa Dương không nói với nàng ! Nếu hôm nay mình không đến, có phải hay không nàng định đem bản thân mình cho người kia rồi ! hận đau, Thái Bình một phen đẩy Nghĩa Dương trước mắt ngã lên giường.

Thái Bình còn chưa kịp hưởng thụ sung sướиɠ, trên cổ liền có một thanh chủy thủ lạnh như băng. Đâm vào cổ nàng, mùi màu tươi tràn đầy chảy xuống.

"Ngươi không nên ép ta! Ta sẽ không cùng ngươi làm vợ chồng thực sự!"

Thái Bình nhìn không tới hỉ khăn của Nghĩa Dương, nhưng nàng cảm giác được tay Nghĩa Dương run rẩy, nàng đè cánh tay Nghĩa Dương cầm chủy thủ không cho nàng cử động, một bên vén lên hỉ khăn của nàng.

"Nghĩa Dương là ta" Thái Bình ủy khuất nói, nàng thực ủy khuất, nhưng so với ủy khuất của Nghĩa Dương thì cũng chẳng đáng nhớ!

Nghĩa Dương kinh hỉ, trong lòng chua xót khôn kể, đúng vậy, đúng vậy ngoại trừ nàng, bên ngoài ai cũng không thể! Nghĩa Dương ném chủy thủ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ôm lấy cổ Thái Bình không buông, muốn xem người trước mắt rốt cuộc là ai nhưng vì cái gì trước mắt càng lúc càng mơ hồ? Nàng cũng là nữ tử, nàng cũng sẽ rơi nước mắt.

" Thái Bình, ta làm muội bị thương..." nước mắt càng lúc càng nhiều rơi lên mặt Thái Bình, giờ khắc này muốn Nghĩa Dương tử nàng sẽ tử, muốn nàng sống nàng sẽ sống! giờ khắc này nàng cũng đã chuẩn bị xong sẽ là người chết, nàng không muốn thất thân với người khác!

"Không có, nàng không có việc gì là tốt rồi" Thái Bình nhìn lên khuôn mặt lê hoa đái vũ, nàng không dám nghĩ nếu đêm nay không phải là mình, Nghĩa Dương sẽ như thế nào!

Nghĩa Dương lại là nữ tử cương liệt, cách nhìn của nàng đối với Nghĩa Dương có chút thay đổi, nàng đau lòng Nghĩa Dương.

"Đừng khóc, nàng cho là nàng khóc đẹp như thế liền có thể khóc sao!" Thái Bình làm bộ tức giận hung bạo, môi nhếch lên tựa hồ chọc tức.

Nghĩa Dương cười trong nước mắt, môi Thái Bình hơi tái nhợt cũng không tệ, nàng có thể nhìn rõ ràng.

Nghĩa Dương càng ngày càng sát gần mặt Thái Bình làm Thái Bình đỏ mặt, dung nhanh diễm lệ xinh đẹp còn vương nhiều nước mắt, lông mi thật dài run lên, Thái Bình có thể nghe Nghĩa Dương thở dốc, môi đỏ mọng càng ngày càng tiến gần, tay ôm lấy cổ càng dùng sức.

Thân thể Nghĩa Dương còn đang run rẩy bò lên người Thái Bình, cứ như vậy kịch liệt ôm hôm, bởi vì răng đυ.ng nhau mà đau đớn, chính là hai người kia còn lo lắng cái gì đau đớn! không ai nói thích, chính ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi còn nhìn ra sự tình, cũng chỉ là hai người không thừa nhận thôi.

Thái Bình vẫn cho là trong lòng thích nhất Mẫu hậu, chỉ là cảm tình của mình dành cho mẫu hậu không được đáp lại, sau đó lại xuất hiện Nghĩa Dương, dễ dàng xoa dịu tâm đau đớn vì tuyệt vọng của nàng.

"Còn đau không, ta cầm máu cho muội được không ? Thái Bình bị hôn đến đầu váng mắt hoa, nhất định là do mất máu quá nhiều, nhất định là do mất máu quá nhiều nên đầu mới choáng váng như vậy!

Chính là sau đó Thái Bình càng mơ hồ, nàng cảm giác được có cái gì mềm mại ôn nhu ấm áp trượt theo vành tai nàng, lướt qua vết thương chủy thủ gây nên, là bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ.

"Ta làm đau muội, thực xin lỗi, ta tưởng hắn..."

Dấu son môi càng ôn nhu càng triền miên hạ xuống, đây là giúp Thái Bình cầm máu sao? máu đại khái là ngừng chảy, bởi vì Thái Bình cảm thấy mình mất máu quá nhiều rồi, đầu váng mắt hoa

oOo

Thái Bình tỉnh, nhìn giường màn đỏ thẫm, từ từ nhớ lại từng chuyện, cánh tay, trên cổ, đau đớn nhắc nhở nàng hết thảy đều là sự thật. Nghĩa Dương còn ghé vào trong ngực của nàng, cố sức rút tay ra ngoài, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Nghĩa Dương ngủ say. Thái Bình trong lòng bất bình! một đêm mệt mỏi ! không thể như thế chịu thiệt!

Vì thế Thái Bình ôm chặt Nghĩa Dương, hung hăn hôn xuống, cho đến khi hô hấp không thuận mới buông ra. Nghĩa Dương quả nhiên là mệt chết rồi, đều không có phản ứng. Bất quá nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Nghĩa Dương, Thái Bình mới hài lòng nở nụ cười

"Thái Bình..." Nghĩa Dương thở dài một tiếng, đưa tay ngăn con mắt trái, nàng hiện giờ ở trong đầu đều là hình bóng của Thái Bình, làm sao bây giờ...

oOo

Nguyệt Nương thật bất đắc dĩ, nàng đợi một đêm, rốt cuộc nhìn thấy tiểu tổ tông Thái Bình công chúa đi ra. Vuốt lấy cái cổ, nàng rốt cuộc có thể trở về báo cáo Thiên Hậu.

Nếu như nhìn người khác răn dạy nữ nhi bảo bối Thái Bình của nàng như vậy, Võ Chiếu nhất định sẽ giận dữ, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào đối với Thái Bình nổi giận, ngay cả Lý Trì cũng không được !

Thế mà Uyển Nhi đối với Thái Bình thông suốt răn dạy, nàng chẳng những không sinh khí ngược lại còn tự hào, thật là tâm tư kỳ quái.

"Theo dõi" Uyển Nhi một ngày, Võ Chiếu có nhận thức mới đối với Uyển Nhi. Nguyên lai con cừu tiểu bạch thỏ cũng có thể phát uy, thế nhưng sớm làm cho Thái Bình công chúa điêu ngoa liền dễ bảo. Vừa mừng vừa lo, hiện tại kết luận vẫn còn hơi sớm.

Võ Chiếu hôm nay không cao hứng, Uyển Nhi không nói với nàng một câu, ánh mắt thay đổi. Uyển Nhi cả ngày vì một nữ nhân khác bôn ba mệt nhọc, còn cùng nữ nhi của mình dây dưa không rõ!

Nghĩ đến đây Võ Chiếu liền đau đầu, nhìn trên giường phượng không có Uyển Nhi ngoan ngoãn nằm chờ nàng, mắt nàng cũng có chút đau đớn.

"Đi. đi tìm Thượng Quan Uyển Nhi đến đây cho ta!" Tính tình tốt đẹp giờ phút này đều biến mất, Võ Chiếu cần Thượng Quan Uyển Nhi một lời giải thích!

oOo

Thượng Quan Uyển Nhi bất an không yên, nàng không biết nên đối mặt với Thiên Hậu như thế nào. Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, hiện tại trong đầu nàng chỉ có Nghĩa Dương. Nếu như mình bị gả cho người khác, chính mình liền tình nguyện tìm đến cái chết, cũng không nguyện sống tạm! nếu có người làm ô nhục sự trong sạch của mình, không, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh! Nàng sống là người của Thiên Hậu, chết là quỷ của Thiên Hậu.!

Đời này nàng chỉ thuộc về Thiên Hậu! Nàng kính Nghĩa Dương như ân sư, nàng như thế nào không biết tính tình cương liệt của Nghĩa Dương. Nghĩa Dương vẫn như vậy. Bề ngoài làm như không sao , nhưng thật ra nàng đem mọi chuyện dấu trong lòng. Thoạt nhìn tưởng không cần, kỳ thực rất để ý. Thượng Quan Uyển Nhi không dám nghĩ nữa, có Thái Bình ở đó, Nghĩa Dương chắc sẽ không có chuyện gì. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ có thể dựa vào chuyện này mà huyền hoặc bản thân, mới có thể giảm bớt chút lo lắng sợ hãi.

Thượng Quan Uyển Nhi trở nên xao động bất an, nàng muốn biết rốt cuộc là ai, là Thiên Hậu sao ? Vì cái gì nàng lại không biết, nhưng nàng có tư cách gì chất vấn Thiên Hậu? Thiên Hậu là Thiên Hậu a

Võ Chiếu! là người cả cuộc đời này nàng yêu sâu đậm! không phải bởi vì nàng là nữ nhân mà yêu, mà bởi vì là Thiên Hậu, chính là Thiên Hậu, trùng hợp Thiên Hậu là nữ nhân mà thôi!

Ai có thể hiểu được tim nàng vỡ thành từng mảnh nhỏ? Ở phía trên cung yến, Thượng Quan Uyển Nhi ước chừng đứng một canh giờ mới có dũng khí đối mặt Thái Bình ! Thiên Hậu từ đầu đến cuối đều không nhìn về hướng của nàng, có phải hay không nàng khó có thể trông thấy? Đúng rồi nàng bất quá chỉ là một nữ quan nho nhỏ, may mắn được lên giường của Thiên Hậu, liền cho rằng có thể bay lên cành cao sao? nàng quá ngây thơ rồi.

Có lẽ đó không phải là ý của Thiên Hậu, Thiên Hậu làm sao lại nhớ đến Nghĩa Dương. Ở Tử Yên Các nhiều năm như vậy không người hỏi thăm, Thiên Hậu như thế nào lại vô duyên vô cớ nhớ đến Nghĩa Dương! Nhất định không phải Thiên Hậu, chắc chắn không phải Thiên Hậu....

Bất quá mới một lát không gặp, Võ Chiếu phát hiện sắc mặt Uyển Nhi không tốt, trắng bệt.

"Uyển Nhi, lại đây, hôm nay một ngày đã làm gì?"

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng ổn định cảm xúc, nàng ở trước mặt Thiên Hậu hoàn toàn tự ti, nàng không ngẩng đầu lên được, nàng cảm thấy mình hiện tại là miễn cưỡng cười vui. Nàng cười không nổi. Nàng lãnh không an tĩnh được.

"Thiên Hậu..." Vì cái gì ngay cả hô lên cái tên này, nàng đã thấy vô lực rồi đó? Nàng nhìn suốt một canh giờ, Thiên Hậu cùng hoàng thượng cử án tề mim tương kính như tân! tâm Thượng Quan Uyển Nhi hậu tri hậu giác bắt đầu đau nhói. Thiên Hậu thân cung bào hoa lệ nhắc nhở nàng, Thiên Hậu là hoàng hậu của hoàng thượng! không phải Thiên Hậu của mình!

"Uyển Nhi, nàng làm sao vậy ?" Thiên Hậu kéo thân thể thất thần của Thượng Quan Uyển Nhi, rõ ràng chỉ cách một thước, lại như là nhìn thấy cái gì đáng sợ mà ngừng lại không tiến.

"Uyển Nhi có chút đau đầu" Thượng Quan Uyển Nhi mất tự nhiên nói, nàng đúng là hiện tại có chút đau đầu.

"Ân, Uyển Nhi, ta xoa bóp cho nàng" Võ Chiếu hơi đau lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc này, nàng không đành lòng.

"Uyển Nhi không dám!"

"Ngốc, còn không mau lại đây"

Võ Chiếu lâu lắm rồi không có hầu hạ qua người nào, cũng chỉ có Uyển Nhi mới có thể làm cho lòng nàng phát ra yêu thương như vậy.

"Uyển Nhi, hôm nay nàng đã làm gì rồi?" Uyển Nhi a Uyển Nhi, ngươi không nên gạt ta! Ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt, càng không thể cho phép ngươi lừa gạt

Thượng Quan Uyển Nhi thoải mái thả lòng bờ vai lập tức trở nên căng thẳng, Thượng Quan Uyển Nhi không dám trực tiếp nhìn vào mắt Thiên Hậu:" Uyển Nhi hôm nay không có làm gì hết, có chút không thoải mái, luôn ở tại trong phòng đợi"