Thượng Quan Uyển Nhi buông thư, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuộc trò chuyện của Thiên Hậu cùng Thái Bình công chúa nàng cố tình nghe được. Là vô cùng thân thiết khăn khít, càng chọc lòng nàng phiếm chua.
Mình có thể thay Thiên Hậu đấm lưng bóp vai tốt, làm cho nàng ở trong ngực mình mà bình yên ngủ.
Hiện tại thậm chí mình đọc sách không vô, cũng may Thái Bình công chúa không có lấy thư đi, bất quá nếu đúng với tính cách của công chúa, chắc chắn sẽ tìm thư đọc tỉ mỉ miệt mài
Nàng thích nhìn dáng vẻ Thái Bình công chúa sinh khí buồn khổ, tựa hồ như vậy có thể làm nội tâm nàng vơi bớt đau
Thích cùng một người, Thượng Quan Uyển Nhi không biết ai thua thảm hại hơn. Bởi vì mình không phải là đối phương, cũng không thể nào tùy tiện phỏng đoán, đại khái đều nghĩ đến thống khổ nhất chính là mình.
Mình rốt cuộc trời sinh thích nữ từ, hay trùng hợp Thiên Hậu cũng là nữ tử ? Thượng Quan Uyển Nhi chưa thật sự tự hỏi về vấn đề này, đối với việc thích Nghĩa Dương chỉlà loại thích tỷ tỷ mà thôi, Nghĩa Dương là ân sư là hảo bằng hữu của nàng, không phải quan hệ tình nhân. Tuy rằng Nghĩa Dương rất thích gọi nàng là "Tiểu tình nhân" nàng cũng biết Nghĩa Dương đối với nàng không có ý nào khác.Nếu không vạch trần lẫn nhau,thì cứ duy trì mối quan hệ tốt
Rốt cuộc thích Thiên Hậu là vì đâu?
Là vì thân ảnh nàng phê duyệt tấu chương, là vì nàng ở trên triều đình phong thái chỉ điểm giang sơn, hay là vì ánh mắt nàng nhìn mình khi nghe mình đọc thư, là vì ấm áp của nàng khi ôm mình, còn vì cái gì nữa?
Ba năm sáng chiều ở chung, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy được nàng thích cuộc sống của Thiên Hậu từng li từng tí. Mà ngay cả khi Thiên Hậu tuyệt bút vung lên, mang đến họa diệt môn cho ai, nàng cũng cảm thấy nàng thích Thiên Hậu như vậy.
Tâm, từng chút một đã rơi vào tay giặc
Ai bảo người này, làm nàng nhớ nhung nhiều năm qua. Từ lúc ở Dịch Đình cung, nàng từngbị giáo huấn về những chuyện mờ ám của Thiên Hậu nhiều lắm, là thật là giả đều nhìn thấy vào cái đêm Thiên Hậu suy sụp.
Ba năm qua, không phải đã đủ nhận thức khách quan rồi sao ?
Thượng Quan Uyển Nhi suốt một ngày đều phải chịu đựng ý nghĩ muốn nói cho Thiên Hậu biết hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày ba năm trước lần đầu tiên gặp Thiên Hậu ở nơi này. Sợ thật sự Thiên Hậu đã quên
Vào bữa tối, cứ như thế, Võ Chiếu bắt gặp Thượng Quan Uyển Nhi luôn nhìn mình chằm chằm, tuy nói ngày thường cũng là như vậy, nhưng hôm nay đúng là so với ngày thường còn nhiều hơn.
"Uyển Nhi , ngươi đến cùng ta ăn đi, ăn một mình thật không có chút ý vị" Võ Chiếu dò xét thử hỏi Uyển Nhi, hay là Uyển Nhi đói bụng ?
"Uyển Nhi không dám" Thượng Quan Uyển Nhi vội nói, trong lòng vui vẻ. Chẳng lẽ Thiên Hậu đã biết rồi sao.
"Uyển Nhi , cho ngươi cùng ăn, ngươi cứ đến đây đi ! Tuy rằng ngươi không phải nữ nhi của ta, nhưng ngươi cũng lớn bằng Thái Bình , ta nếu có nữ nhi thông minh lanh lợi như ngươi thì thật tốt" Võ Chiếu nói xong tiếp tục thưởng thức bữa tối, lại không biết Thượng Quan Uyển Nhi làm sao có thể nuốt được món ngon mỹ vị, bỏ vào trong miệng thực giống như nhai sáp nến
Nguyên lai Thiên Hậu vẫn xem nàng là nữ nhi, yêu thương bình thường.
Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc hiểu được nỗi bi ai của Thái Bình công chúa rồi, chính là một chút cũng không có tiến triển. Nàng đã không đợi được lâu như vậy, phát triển tốt nhưng tình cảm gắt gao quấn lấy cổ nàng, nhìn sờ không thấy, nàng mau muốn điên rồi.
Nhự vậy cứ mơ hồ, lại đến lúc Thiên Hậu tắm rửa. Thượng Quan Uyển Nhi không giống như ngày xưa, trong mờ mịt cởi bỏ xiêm y, chỉ mặc một lớp dục y, xinh đẹp thướt tha, xuống nước.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy tấm lưng mỹ của Thiên Hậu lồ lộ ra bên ngoài, trắng nõn như tuyết, lúc này còn dính chút bọt nước chơi đùa, Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên ngưỡng mộ bọt nước này, có thể cùng da thịt Thiên Hậu chặt chẽ dán chặt,
Tay vì thế theo tâm ý đưa lên, vuốt ve mỹ bối Thiên Hậu, ba búi tóc che phủ, nhìn thấy loáng thoáng làn da trắng nõn càng làm Thượng Quan Uyển Nhi muốn đỏ mặt, tim đập.
"Uyển Nhi ? một ngày mệt mỏi như vậy rồi những chuyện nhỏ như vậy không cần phải hầu hạ ta" Võ Chiếu cảm nhận được vuốt ve của Thượng Quan Uyển Nhi, thấy rằng hài nữ này càng lúc càng dính lấy nàng.
"Uyển Nhi không phiền lụy, có thể hầu hạ Thiên Hậu là phúc khí của Uyển Nhi " Thượng Quan Uyển Nhi hai tay vốc nước đổ lên đầu vai Thiên Hậu, thuận tiện liền vuốt ve sau lưng Thiên Hậu.
Đây là kỳ lưng, Võ Chiếu trong lòng nghĩ.
Uyển Nhi rốt cuộc hầu hạ nàng so với cung nữ khác thoải mái hơn, chỉ cần có Uyển Nhi , Võ Chiếu đã cảm thấy yên tâm. bàn tay kia có thể viết chữ đẹp, làm thơ hay, giờ bàn tay ấy lại vì mình phục vụ.
Nếu mình là Hoàng thượng, nhất định sẽ cho Uyển Nhi làm phi tử của nàng.
"Thiên Hậu, nước có lạnh không ?" Thượng Quan Uyển Nhi thần tình đỏ ửng, thân mình như có như không đυ.ng chạm đến thân thể Thiên Hậu. khiến cho cả người nàng khô nóng.
"Rất vừa, thực thoải mái" Võ Chiếu không biết mình nói nước ấm vừa đủ, thực thoải mái hay là vì Uyển Nhi hầu hạ nàng vô cùng thư thái.
"Thiên Hậu nhắm mắt lại, Uyển Nhi xoa bóp bả vai cho Thiên Hậu, ngự y nói Thiên Hậu trường kỳ bận rộn chính vụ, xương cổ cần nghỉ ngơi" Thượng Quan Uyển Nhi cố giả bộ trấn tỉnh, ở trước mặt Thiên Hậu nói dối cũng có chút khiến nàng bấn loạn.
"Uyển Nhi nếu là nữ nhi của ta thì được rồi, đáng tiếc..." Võ Chiếu nhớ lại tiểu công chúa đầu lòng của nàng, nếu nàng còn sống hiện tại sợ là đã gả đi, sinh con.
Thượng Quan Uyển Nhi tâm lại đau nhói, vì cái gì Thiên Hậu luôn cảm thấy nàng nếu là nữ nhi của nàng là được rồi. Nếu thực sự thích chính mình, làm cho mình trở thành tình nhân của Thiên Hậu không được sao?
Nữ nhi lớn lên , xuất giá sinh con, mà trong lòng trong mắt chỉ có một mình người a.
Võ Chiếu hơi tựa tựa vào trong lòng ngực Thượng Quan Uyển Nhi, thân thể Võ Chiếu vừa chạm đến Thượng Quan Uyển Nhi , thân thể Thượng Quan Uyển Nhi lập tức giật mình. Không ngờ trước ngực mềm mại bị thân thể Thiên Hậu dán chặt, rất thích cảm giác như thế.
Tay duỗi ra vuốt ve bờ vai Thiên Hậu, từ góc độ này Thượng Quan Uyển Nhi dễ dàng trông thấy Thiên Hậu trắng nõn mơ hồ lộ ra trong nước. Thượng Quan Uyển Nhi mất tự nhiên nuốt nước miếng, trong lòng cưỡng chế hình ảnh trong xuân cung đồ, hai nữ tử ở phòng tắm hoặc là ở trên giường giao hoan
Chính là thân thể cử động nên như có như không cọ nhẹ Thiên Hậu , sinh ra chút mờ ám, trêu chọc làm cho sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm không bình thường.
Cả người làm như tê liệt, Thiên Hậu chưa bao giờ đem mình như vậy giao cho nàng. Thiên Hậu nhắm mắt lại, chỉ nằm ở lòng ngực Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi mau chóng nhìn ngây ngốc. muốn tinh tế tô lại môi cho nàng, muốn sờ lên dung nhan như ngọc của Thiên Hậu
"Thiên Hậu? Thiên Hậu?" Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng ở bên tai kêu nhỏ, thanh âm ôn nhu như nước.
Cũng không dám trở ngại Thiên hậu ngủ, Thượng Quan Uyển Nhi không đành lòng quấy rầy. cũng không muốn người khác thấy thân thể Thiên Hậu , chỉ muốn chính mình ôm lấy người Thiên Hậu, muốn vĩnh viễn như vậy ôm ấp, không có triều đình, không có kẻ thù truyền kiếp gia hận.
"Kỹ năng của Uyển Nhi thật tốt, ta thoải mái ngủ quên"
Võ Chiếu thần thái mông lung, gần đây đúng là lão thật rồi, lão rồi nên luôn muốn ngủ. Lúc này ở trong ngực Thượng Quan Uyển Nhi ngủ quên, chỉ có thể vòng vo mỉn cười có lỗi.
"A?" Thượng Quan Uyển Nhi hoảng sợ! nàng rõ ràng không có làm gì, bất quá chỉ nhẹ nhàng từ phía sau lưng Thiên Hậu, vô tình hay cố ý đem Thiên Hậu ôm chặt hơn thôi, thuận tiện nghe hơi thở từ Thiên Hậu. Nàng thật sự không có làm gì khác., Thiên Hậu tại sao lại muốn nói như vậy. kỹ thuật thật tốt cái gì , nàng rõ ràng thật ra không có làm....
Sự thật chứng minh Thượng Quan Uyển Nhi đây đúng là lo sợ không đâu rồi. nếu không phải làm việc trái với lương tâm sợ rằng sẽ không như vậy mà kinh hãi.
"Uyển Nhi ta lại làm ngươi sợ. ngươi đến hầu hạ ta mặc quần áo đi" Võ Chiếu muốn đứng dậy lại cảm thấy thân thể có chút yếu ớt, mất thăng bằng ngã vào lòng Thượng Quan Uyển Nhi .
Đã thấy môi nàng có chút son đỏ, mắt sáng như hoa đào, thân thể nóng rực, Uyển Nhi không phải bị bệnh chứ ?
Võ Chiếu nhẹ nhàng một tay vịn vào bả vai Thượng Quan Uyển Nhi , lúc này mới đủ sức lực trụ thân thể không đến mức xiêu vẹo. bàn tay yêu thương sờ sờ cái trán của Thượng Quan Uyển Nhi. Quả thật nóng hơn bình thường.
Võ Chiếu lông mày nhăn lại, Uyển Nhi không thể bị bệnh, Uyển Nhi có bao giờ bị bệnh đâu.
Thượng Quan Uyển Nhi hiện nơi nào chẳng nóng! sợ là cả người nóng đến phỏng, Thiên Hậu hiện tại cùng với nàng nhìn mắt nhau, vừa mới trông thấy thân thể cảnh xuân vô hạn, mắt Uyển Nhi đều hoa lên. Hôm nay quả thật là ngày tốt lành, thật là một ngày kỷ niệm tốt lành. Thiên Hậu quả nhiên đãi nàng không tệ.
"Uyển Nhi nếu mà bị bệnh, ta sẽ đau lòng" Võ Chiếu ôn nhu nói, theo bản năng đến gần sát Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy nàng càng ngày càng tiếp cận mình, dung nhan trở nên xấu hổ không còn trông thấy được dáng nàng, nàng có thể thấy bóng của mình trong đôi mắt sáng ngời của Thiên Hậu.Trong mắt Thiên Hậu giờ chỉ có một mình nàng ! ánh mắt sáng trong, nhân diện đào hoa!
Thu....
Cơ thể Võ Chiếu ấm áp, Thượng Quan Uyển Nhi trực tiếp cảm nhận hơi ấm từ người Thiên Hậu, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương. Trong lòng có cái gì, nàng đã không thể nghĩ ra, là cái gì làm cho nàng không thể suy nghĩ. Môi của nàng ấn lên trên mặt Thiên Hậu, khoảng cách tiếp cận như vậy. thời khắc hạnh phúc như vậy. chung quy đã đến...
"Trán của Uyển Nhi thực nóng, lát nữa kêu Nguyệt nương cho Uyển Nhi một bát Khương thang" Võ Chiếu buông Uyển Nhi, chỉ để lại Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Thiên Hậu , thấy Thiên Hậu bước lên trên, lau ngọc thể, choàng dục y, còn hướng nàng cười một tiếng. Thật giày vò người.
"Nguyệt Nương ngao cho Thượng Quan Uyển Nhi một bát Khương thang đưa lại đây" Thượng Quan Uyển Nhi nghe tiếng Thiên Hậu mới vỗ vỗ mặt, cởi xiêm y, nhẹ nhàng trấn an tâm tình xao động, thay y phục, đè nén du͙© vọиɠ mới dám ra ngoài.
"Uyển Nhi, uống Khương thang" Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi đến gần, mỉn cười đặt lên bàn một bát Khương thang." Trời lạnh, cảm nhiệm phong hàn dễ làm chậm trễ công vụ"
"Tạ ơn Thiên Hậu." Thượng Quan Uyển Nhi bưng bát Khương thang, rốt cuộc mình so với Thái Bình công chúa vẫn thua kém địa vị trong lòng Thiên Hậu.
"Uyển Nhi thật chậm, hay là muốn ta uy ngươi ?" Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi cầm bát khương thang bất động, trêu ghẹo nói.
"Uyển Nhi không dám" nàng là Thiên Hậu, ta chỉ là một nữ quan. Thiên soa địa biệt, nào dám làm càn.
"Có cái gì không dám, ta chưa từng thấy Uyển Nhi sinh bệnh. Thái Bình sinh bệnh đều là ta uy nàng uống thuốc" Võ Chiếu đưa tay tựa hồ thực sự muốn uy Uyển Nhi.
"Uyển Nhi không dám, Uyển Nhi liền uống ngay" Thượng Quan Uyển Nhi ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch, nàng nào dám tái làm Thiên Hậu đυ.ng tới nàng! chỉ cần Thiên Hậu đυ.ng đến thân thể, cảm giác giống như nổi hỏa thật khó nhịn. Nàng không nên cùng Thái Bình so sánh, nhất định không thể để cho Thiên Hậu có cảm giác đối đãi với nữ nhi!
"Được rồi, đi ngủ thôi, không có Uyển Nhi ta ngủ không được" Bộ dạng Võ Chiếu như vậy giống như là hơi làm nũng. đáng tiếc hai người ở đó lại không thể nhận ra.
Thượng Quan Uyển Nhi không yên bất an chui vào chăn. nhắm mắt lại liền cảm giác được thân thể Thiên Hậu chậm rãi đến gần. đầu tiên là mùi hương trên người, sau đó lập tức bị ôm vào trong lòng ngực. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy tinh thần vui vẻ
Đυ.ng chạm lấy thân thể mềm mại của Thiên Hậu cách một lớp y phục, lại sinh ra hỏa. rất thích, rất thích.
Thiên Hậu mặc dù không nhắc đến chuyện đó. Thế nhưng Uyển Nhi cảm thấy thực thỏa mãn.
Nhu tình như nước, chỉ dành cho một người. Trăm mối lo, nàng lại không biết.
Giờ phút này được ở trong lòng Thiên Hậu, khoảng cách gần như vậy đυ.ng chạm. Thượng Quan Uyển Nhi thực thỏa mãn, rất thỏa mãn.