Chương 10: Phi Dấm chua

Lại một năm mùa đông bắt đầu, Thượng Quan Uyển Nhi chớp mắt đã đến Cam Lộ Điện ở bên Thiên Hậu suốt ba năm. Chỉ sợ ngày này mình Thượng Quan Uyển Nhi nhớ rõ.

Vào đúng ngày này, Thái Bình Công Chúa cố tình đến.

Kỳ thật Thái Bình Công Chúa thường xuyên đến, chỉ là hôm nay trùng hợp là ngày Thượng Quan Uyển Nhi đến Cam Lộ Điện ba năm.

"Thượng Quan Uyển Nhi , thật nhàn nhạ thoải mái, không cần hầu hạ mẫu hậu sao ?"

Thái Bình Công Chúa vào Cam Lộ Điện nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi nằm ở màng ngoài của mẫu hậu. Thượng Quan Uyển Nhi được đãi ngộ ở cùng mẫu hậu làm Thái Bình Công Chúa rất ngưỡng mộ.

"Thái Bình Công Chúa , Thiên hậu ở bên trong chờ công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi không cười đáp, hai tiếng công chúa xuất ra thật sự nghe êm tai, ý tứ trong đó cũng chỉ có hai người biết rõ lòng dạ

"Hừ" Thái Bình tinh thần không thuận vén rèm lên, lập tức biểu tình biến đổi.

Võ Chiếu thấy Thái Bình tiến vào, vội vui vẻ ra mặt, cười như vậy đúng là vẫn muốn bảo hộ Thái Bình ở lại, tâm ý của mình sợ là như thế nào cũng không có thể truyền đạt được, mẫu hậu đã hữu ý, vô tình thử mình có phải trong lòng mình đã có người, mẫu hậu nói nhất định sẽ khiến người kia làm phò mã của mình.

Mẫu hậu không biết trong lòng Thái Bình chỉ có một mình mẫu hậu sao? nam tử thiên hạ, dù là đương kim thiên tử phụ hoàng, thái tử lục ca, thất ca, bát ca. Sao có được nửa phần mị lực của mẫu hậu. Nói như vậy, cuộc đời này chỉ có thể dành cho mẫu hậu thôi sao ?

"Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu gần đây có khỏe không ?" Thái Bình khom người thỉnh an.

"Thái Bình của ta thật sự là thiên sinh lệ chất, mặc đạo phục càng thêm mỹ mạo." Võ Chiếu quay đầu nhìn Thái Bình một cái, duyên dáng yêu kiều, đạo phục rộng thùng thình bị nàng nhiễm chút tiên khí.

"Mẫu hậu muốn nhi thần xuất gia, nhi thần không dám không xuất gia" Thái Bình có chút oán khí, xuất gia là chuyện nhỏ, mấy tháng Thái Bình bị cấm không được gặp mẫu hậu mới là trọng điểm..

"Ta bảo con đại phát tu hành, không nhập đạo quan, bất quá là vì muốn lấy cớ trốn tránh Đột Quyết Vương thôi. Mẫu hậu làm sao bỏ Thái Bình đi đến nơi xa xôi được" Võ Chiếu ôm Thái Bình vào lòng, đến bây giờ trong lòng còn chút bất an

"Mẫu hậu muốn nhi thần làm gì, Nhi thần liền làm theo " Thái Bình nghiêm trang nói, tựa hồ không biết đó là vào hang hổ.

"Nga? Thái Bình cứ như thế mà nghe lời ? Trước đó vài ngày còn nghe Thất ca nói con ..."

"Mẫu hậu...Thất Ca nói nhi thần cái gì ? Thái Bình không thích nhất thất ca". Lý Hiển của nàng chính là tính cách yếu đuối không nói, hiện nay lại cưới Vi thị càng làm cho người ta chán ghét.

"Thật cũng không có gì, bất quá nói Thái Bình xem thường văn nhân học sĩ" Trong lòng Võ Chiếu lần này đối với Thái Bình kín đáo phê bình, tựa hồ muốn Thái Bình sau này dễ dàng kết giao với những người đó.

Thái Bình kỳ thật bất quá là mời văn nhân học sĩ ra vào, đến xem Vũ Văn lộng mặc, chỉ là cử chỉ phong nhã , theo từ miệng Thất ca nói ra giống như nàng không tuân thủ nữ tắc. Tâm nhi thần rõ ràng luôn luôn ở nơi này cùng mẫu hậu, làm sao có thể để ý đến người ngoài.

Triều đình chính vụ, thi từ ca phú, phàm là mẫu hậu thích, Thái Bình nghĩ tất cả đều có thể học được. Văn nhân võ sĩ, kỳ nhân dị sĩ ra vào tất nhiên Thái Bình đều gặp qua, chính là thành nhược điểm để Thất ca bịa đặt sinh sự.

Bất quá, Thái Bình cũng không cần hướng mẫu hậu giải thích lý do bởi vì nàng không biết mẫu hậu có thích hay không chính mình giỏi giang như thế. Đương kim thái tử Lục Ca Lý Hiền, tôn sư trọng đạo, đọc đủ thứ thu thư, tinh mẫn hiếu học, xem như giống mẫu hậu nhất. Chính là mẫu hậu rõ ràng không thích nhất Lục ca, Lục ca sớm làm mẫu hậu bất mãn, cho nên Thái Bình không biết trong lòng mẫu hậu nghĩ như thế nào. Không dám bộc lộ suy nghĩ của mình.

"Nhi thần không thích Thất ca, Thất ca cũng không thích nhi thần" Thái Bình nhịn không được oán giận.

"Một đám các con không làm cho vi nương bớt lo được sao, con có biết thiếu chút nữa vi nương lo đến bạc đầu, vừa nghĩ đến Thái Bình của ta phải gả cho Đột Quyết, trong lòng mẫu hậu đau như là có kim đâm a" Võ Chiếu nghĩ đến Đột Quyết Vương trước đó vài ngày mang đại quân xâm phạm, khẩn cấp nguy hiểm hiện tại tựa hồ còn chưa giảm bớt.

"Nếu mẫu hậu muốn nhi thần cưới, nhi nhần liền cưới. Nhi thần không muốn nhìn mẫu hậu một mình vất vả triều chính, nhi thần cũng phải vì mẫu hậu phân ưu."

Thái Bình đúng là nghĩ như vậy, Đột Quyết Vương mang đại quân xâm phạm, phái tới sứ giả tuyên bố muốn kết hôn với Thái Bình công chúa. Tình thế nguy ngập, mẫu hậu những ngày đó quả thật tiều tụy rất nhiều.

" Con không biết Đột Quyết là ở nơi nào" Võ Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu." Nếu là Bình Nhi đi Đột Quyết, sợ là đời này mẫu tử chúng ta đều khó gặp lại nhau"

Thái Bình mím môi không nói, nàng thế nào không biết Đột Quyết ở nơi nào, phong thổ đã sớm có thể đọc làu làu, nàng không nói không có nghĩa nàng không biết.

"Nếu không phải Uyển Nhi nghĩ ra biện pháp này, hiện giờ sợ là máu chảy thành sông." ý tứ Võ Chiếu đương nhiên là nước có thể không có, nữ nhi không thể không có

Chính là Thái Bình một chút cao hứng cũng không có, nàng mới không cần Thượng Quan Uyển Nhi giúp !

"Nhi thần không thích Thượng Quan Uyển Nhi , Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thích nhi thần"

Tình địch hai hướng ghét nhau là phải.

"Con a, chính là lại tính tình công chúa đùa nghịch! xưa nay cùng Hiển không hợp không nói, Uyển Nhi ra mưu miễn cho con không đi Đột Quyết hòa thân, con không hiểu tri ân đồ báo, hiện giờ lại còn Uyển Nhi không hợp !" Võ Chiếu có chút tức giận, Thái Bình đứa nhỏ này vì cái gì mà không hợp với Uyển Nhi , Uyển Nhi là hài tử tốt như vậy.

"Nhi thần nguyện đi hòa thân !" Thái Bình tức giận phản bác

"Ngươi trở về phản tỉnh lại cho ta"

"Dạ" Thái Bình tổn thương lui xuống.

"Quay lại đây !"

Võ Chiếu hay là muốn làm hòa rồi, Nữ nhi này rất giống nàng, chính mình lại còn bị nàng bám lấy gắt gao.

" Mẫu thân muốn nhi thần làm gì ?"

Thái Bình áo trắng đạo bào, trường thân ngọc lập, nói không hết tiên phong đạo cốt, Võ Chiếu nhìn thấy tâm tư liền yêu thích. Nàng lúc tuổi còn trẻ chịu khổ nhiều, không có hưởng thụ, vì thế nàng mang tất cả cho Thái Bình

"Vi nương cả người đau nhức, con không thể vì vi nương đấm bóp sao ? Võ Chiếu hơi nghiêng nghiêng, Thái Bình nghe vậy trong lòng hàng ngàn hàng vạn lời khôn tả, nàng vốn không cố ý làm mẫu hậu sinh khí, nhưng vẫn làm trái với tâm.

"Tốt lắm, vi nương không nói, vi nương thương Thái Bình , chỉ cần Thái Bình vui vẻ, làm như thế nào cũng không quá đáng "

Dù là một Thiên hậu, cũng chỉ là một người mẫu thân, trong lời nói khẳng định yêu thương nữ nhi nhất.

"Mẫu hậu..."

"Bình nhi, con xem có phải vi nương lão rồi không" Võ Chiếu thiếu tự nhiên hỏi, nàng cảm thấy chính mình nhất định là lão rồi, có nếp nhăn rồi, bằng không vì cái gì gần đây Uyển Nhi luôn ngẩng người nhìn khuôn mặt nàng?

"Từ lúc nhi thần mở mắt ra, nhìn thấy mẫu hậu đều giống như bây giờ" Thái Bình chân tâm nói thật, trên thực tế nàng thấy mẫu hậu càng lúc càng trẻ ra, càng lúc càng đẹp.

"Hahaha, vẫn là Bình Nhi nói hay , chính là lời của Bình nhi làm ta vui vẻ, nếu ba ca ca con cũng giống như Thái Bình nói lời hợp tâm ý mẫu hậu , mẫu hậu liền có thể nghỉ ngơi" Võ Chiếu yên tĩnh tận hưởng, vô luận thế nào nữ nhi này không chọc tức nàng.

Trong lòng Thái Bình chính là càng thêm chua xót. nàng tuyệt đối muốn không chỉ là như vậy, mẫu hậu vĩnh viễn chỉ xem nàng như là nữ nhi mà yêu thương. Ngay cả đem toàn bộ tình mẫu tử dành cho nàng, cũng không biết nàng không muốn thế sao ?

Nàng chỉ muốn mẫu hậu, những cái khác Thái Bình không nghĩ đến !

Trong tay nắm bờ vai mềm mại của mẫu hậu , Võ Chiếu dần dần ở trong lòng ngực Thái Bình ngủ yên.Thái Bình tìm chăn mỏng,thay mẫu hậu đắp lên, vén màn che, Thượng Quan Uyển Nhi quả nhiên vẫn còn, thấy nàng bộ dáng nhàn nhã thư thái đọc sách, quả thực những lời mẫu hậu nói với nàng đều bị ả nghe thấy.

"Bổn cung không biết là ở Cam Lộ Điện tốt như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi thật đúng là thanh nhàn quá mức" Thái Bình nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi liền nhịn không được cùng nàng tranh cãi vài câu.

"Thiên Hậu cho Uyển Nhi nghỉ" Thượng Quan Uyển Nhi ngay cả đầu cũng không nâng, lại luôn nhìn quyển sách kia, rõ ràng không cho Thái Bình công chúa chút mặt mũi.

"Nghỉ, lại là nghỉ, mẫu hậu đối với ngươi thật tốt !" ghen tỵ, tùy thời tùy chổ.

"Đâu có, Uyển Nhi nào cùng công chúa so sánh, công chúa chính là vô luận làm gì đều không quá đáng. Thiên Hậu bất quá cho Uyển Nhi nghỉ một chút, công chúa làm gì phải lo sợ không đâu." Thượng Quan Uyển Nhi buông sách, cười châm biếm.

"Thượng Quan Uyển Nhi coi như ngươi lợi hại! bổn cung khuyên ngươi trôm nom bản thân thật tốt, bị ta nhìn thấy dáng vẻ như vậy không sao, nếu bị Thất ca, Lục ca nhìn thấy, hừ !" Thái Bình thoáng uy hϊếp nói, nàng đương nhiên là biết tâm tư Lục ca cùng Thất ca đối với Thượng Quan Uyển Nhi , cho dù cưới mấy phòng thê thϊếp cũng không ngừng nhung nhớ đến Thượng Quan Uyển Nhi , có thể thấy Thượng Quan Uyển Nhi mỵ lực to lớn thế nào.

"Công chúa nói nhỏ chút, đánh thức Thiên Hậu thì không tốt, huống hồ" Thượng Quan Uyển Nhi sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên cười mỵ hoặc" huống hồ dám xông thẳng vào đại điện không cần thông báo trước chỉ có công chúa mà thôi, ta và người đều là nữ tử nhìn thấy lại có làm sao ? khó có thể ta làm cho công chúa mê luyến ?"

"Hừ, bổn cung cũng không tin những lời này của ngươi là thật"Thái Bình công chúa nghiến răng nghiến lợi, cùng Thượng Quan Uyển Nhi biện luận mà nói..., nàng tự nhiên là chịu lép vế. Nữ nhân này thật không biết xấu hổ! mẫu hậu sao lại thích nàng ! mẫu hậu sợ là còn không biết mặt khác của Thượng Quan Uyển Nhi phong tao sắc bén!

Thái Bình thẹn quá hóa giận, một phen đoạt lấy quyển sách trên tay Thượng Quan Uyển Nhi "Thượng Quan Uyển Nhi , bổn cung chính là muốn biết ngươi đang xem loại thư gì! miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, Lục ca, Thất ca thích ngươi, mẫu hậu cũng thích ngươi! ta xem qua bất quá cũng chỉ là một tục nhân!"

Thượng Quan Uyển Nhi mặt đỏ lên, nàng làm sao nghĩ đến Thái Bình công chúa lại đột nhiên đến còn đoạt lấy quyển sách trên tay nàng ! muốn đoạt lại sợ Thái Bình công chúa thêm hiếu kỳ, lập tức cảm thấy rối loạn

"Uyển Nhi đương nhiên chỉ là tục nhân, làm sao dám so với Đại Đường công chúa thân phận cao quý, được hàng ngàn hàng vạn sủng ái!" Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới duyên dáng rời sập, sâu kín đứng lên, luôn ngẩng đầu nhìn Thái Bình công chúa không khỏi trong lòng có chút không yên.

Bởi vì Thái Bình mặc đạo bào, , tự nhiên cách ăn mặc giống như đạo cô, giày đương nhiên so với Uyển Nhi thấp hơn, cho nên Thượng Quan Uyển Nhi vừa đứng lên. Liền tạo cho Thái Bình cảm giác có sức mạnh dồn ép .

Thái Bình nghe nàng châm chọc, không giận ngược lại cười:" Uyển Nhi quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, trách không được mẫu hậu yêu thích Uyển Nhi , bất quá sách này ở trong cung ta cũng chưa thấy qua"

"Nguyên là thư Thiên Hậu từng nói đến, Uyển Nhi đương nhiên phải học tập. Sợ là công chúa còn chưa xem qua, không bằng tặng cho công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi có chút huyết khí dâng lên, chỉ phải ra vẻ trấn định. nàng tin tưởng Thái Bình công chúa đọc qua nội dung quyển sách, tuyệt đối sẽ không đi tìm Thiên Hậu đối chất

"Hừ, bổn cung mới không quan tâm sách của ngươi!" Thái Bình nói không lại Thượng Quan Uyển Nhi , tức giận đem thư ném trả lại cho Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới âm thầm nới lòng một chút.

Công chúa phải biết rằng tò mò hại chết con mèo. Uyển Nhi thật sự không hy vọng ngươi lầm đường lạc lối a, chính là Uyển Nhi tự nguyện hãm sâu trong đó, vô lực kềm chế.

Lại không biết Thái Bình công chúa vừa nghe là thư Thiên Hậu đề cập qua, làm sao không tìm tòi tỉ mỉ nghiên cứu, tự nhiên ghi nhớ tên sách cùng tác giả thật rành mạch.