Chương 12: Cấm Thư

Thái Bình trở về việc đầu tiên là làm sao tìm được thư , nguyên bản nàng không thích đọc sách. Gần 2 năm tư thư đều đáng khao khát . Chính là thư này tìm thật khó khăn. Thái Bình tự nhiên đọc nhiều sách vở, xem lại góp nhặt cũng không ít hảo thư, lại không tìm thấy được thư của Thượng Quan Uyển Nhi.

Mẫu thân thực sự rất yệu thương Thượng Quan Uyển Nhi, đều đem hảo thư cho nàng đọc.

Thái Bình nội tâm phiền táo bất an, sai người mang thư đến, nhìn xong một hồi không nói, thế nhưng cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, rất có cảm giác đại triệt đại ngộ. Nguyên lai còn có những việc như vậy trên thế gian, ngay đến tình cảm của mình dành cho mẫu hậu cũng không phải là thiên địa bất dung!

Chuyện tốt nam tử trong đó gọi là long dương, nữ tử là đối thực. Thái Bình cảm thấy thật được mở rộng tầm mắt, Thượng Quan Uyển Nhi quả nhiên là đọc nhiều sách vở, thậm chí loại sách này đều đọc lướt qua! còn cái gì mẫu hậu không nói cho nàng biết, Thái Bình thực không tin!

Trách không được sai người mang thư đến, ánh mắt người nọ nhìn nàng có chút trốn tránh, Thượng Quan Uyển Nhi làm cho nàng xấu mặt !

Vì thế bất chấp một đêm không ngủ, tinh thần tỉnh táo rửa mặt chải đầu xong, cất thư trong lòng ngực, đi tìm Thượng Quan Uyển Nhi đối đáp! Không hẳn là mình sẽ cảm tạ nàng đâu? Thượng Quan Uyển Nhi có thực là một tài nữ , xem nàng giải thích thế nào!

Chính là Thái Bình đã đánh giá thấp Thượng Quan Uyển Nhi rồi. mẫu hậu đương nhiên đang xử lý chính vụ, Thái Bình mỗi lần nhìn thấy tấu chương chồng chất liền có xúc động muốn xé nát toàn bộ ! những tấu chương này luôn phiền lụy đến mẫu hậu, thời gian ở bên cạnh nàng đều ít ỏi. Mình không đành lòng phiền nhiễu mẫu hậu, nếu như mình không đau lòng cho mẫu hậu, chỉ sợ không còn ai đau lòng cho mẫu hậu.

Dường như Thượng Quan Uyển Nhi sớm biết rằng nàng sẽ đến chất vấn, sáng sớm đã không thấy tăm hơi. làm cho Thái Bình rất buồn bực. Bởi vì chuyện Thượng Quan Uyển Nhi mất tích đã có tiền lệ, nên Thiên Hậu cũng chỉ thản nhiên mơ hồ qua đi

Uyển Nhi cái gì của mình đều có, mẫu hậu thật sự đối với Thượng Quan Uyển Nhi thật tốt quá! lý do đó cũng đã giúp nàng nghĩ xong!

"Thái bình tựa hồ thực quan tâm Uyển Nhi?" Võ Chiếu buông tấu chương, như có điều suy nghĩ nhìn Thái Bình.

"Mẫu hậu, Thái Bình chẳng qua là có việc muốn thỉnh giáo Thượng Quan Uyển Nhi, hôm qua gặp nàng biết được một cuốn sách, muốn hướng nàng lãnh giáo" Thái Bình tự nhiên cười cười, ở trước mặt Mẫu hậu nói dối vô cùng không quen. Tuy là tính sẽ không nói dối, nhưng cũng không thể nói hết với mẫu hậu

"Nga? Bình Nhi hôm qua còn nói không thích Uyển Nhi, hôm nay lại muốn hướng nàng lãnh giáo !" Võ Chiếu không khỏi kéo khóe môi, Thái Bình cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Hiểu được đạo lý không ngại học hỏi kẻ dưới mới là tác phong hữu ích của Đại Đường công chúa. Với tài năng của Thượng Quan Uyển Nhi, tuyệt đối đáng giá để nàng khiêm tốn chỉ giáo.

"Mẫu hậu không cần trêu ghẹo nhi thần, nhi thần thực sự có chuyện muốn tìm Thượng Quan Uyển Nhi!" Thái Bình nhịn không được làm nũng, mẫu hậu nhất định biết Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi nào!

"Đây mới chính là tác phong của Đại Đường công chúa, Uyển Nhi đáng để Thái Bình khiêm tốn thỉnh giáo. Đi đi. nàng đi Dịch Đình cung đã nửa canh giờ rồi" Võ Chiếu lại lấy một quyển tấu chương, thoáng lật xem

Thái Bình như thế nào lại cảm thấy mẫu hậu nói ra ba chữ Dịch Đình cung có chút oán khí ? Chẳng lẽ không muốn cho Thượng Quan Uyển Nhi đi ? còn người đó ở đâu ? bất quá trước mắt tìm Thượng Quan Uyển Nhi đối chất, hiện tại cỡi ngựa trong cung làm sao có thể đuổi theo nàng !

"Nhi thần ngày mai lại đến thăm mẫu hậu" Thái Bình cười liền cầm roi rời đi.

Võ Chiếu không khỏi cười cười, đã biết là thế nào đâu ? Uyển Nhi vừa mới đi có nửa canh giờ, thời gian trôi qua thực chậm. Uyển Nhi vừa mới đi một chút lại liền muốn nàng. Vừa mời gọi trà lại nói sai tên, mình đã thực sự lão rồi sao? Trí nhớ tựa hồ cũng không tốt lắm.

Đêm qua tay Uyển Nhi chạm trên người nàng . Hiện tại Võ Chiếu vẫn có thể cảm nhận được. Đó là loại hương vị thiếu nữ, thản nhiên lại có thể chết người.

Thân thể tuổi trẻ thực tốt đẹp, Võ Chiếu cảm thấy nếu không được ôm Uyển Nhi vào lòng, nàng liền ngủ không ngon, Uyển Nhi có thể làm cho nàng an tâm, nếu nàng không ở đây, thậm chí cả tấu chương cũng không đọc được.

Bên cạnh đã quen có Uyển Nhi, thích được Uyển Nhi hầu hạ.

Uyển Nhi mau mau trở về chút đi.

Uyển Nhi mà về đây liền hạ chỉ, nếu nàng muốn gặp người nào thì truyền người nọ đến Cam Lộ Điện , mình cũng có thể nhìn thấy Uyển Nhi. Thuận tiện còn có thể trông thấy người Uyển Nhi muốn gặp, rốt cuộc đó là ai, một tháng phải gặp một lần.

Võ Chiếu sẽ không thừa nhận chính mình ăn chút dấm chua, trong lòng từng chút từng chút muốn đem Uyển Nhi làm của riêng, khi nào thì nó đã xuất hiện ?

oOo

Thái Bình công chúa bạch y đạo bào, tiên phong đạo cốt, giơ mã tiên lên, rõ ràng là tùy tiện

Trong cung Đại Minh ngoại trừ Thái Bình công chúa ra, rốt cuộc còn có ai cởi ngựa nhanh như vậy.

Nhanh như chớp, đã sớm bỏ lại sau lưng nàng thân ảnh của cung nữ cùng thái giám.Thái Bình như thế ngựa quen đường cũ, trước mắt rõ ràng là Dịch Đình cung.

"Thượng Quan Uyển Nhi ở đâu!" Thái Bình cởi trên lưng ngựa kéo cương lớn tiếng hỏi.

Cung nhân lao động trong cung đều dừng tay, không biết xảy ra chuyện gì, trước cửa cung lại nhìn thấy một tuấn mã cao to, cùng người mặc áo đạo bào trắng, không biết phải làm thế nào.

"Bổn cung đang hỏi các ngươi, Thượng Quan Uyển Nhi ở đâu!" Thái Bình nhịn không được vung trường tiên, Người nơi này luôn làm việc, ánh mắt dại ra, ai muốn tới tìm Thượng Quan Uyển Nhi!

"Thượng Quan Uyển Nhi ở Tử Yên các" có người nói nhỏ.

"Tử Yên các? Tử Yên các ở đâu, mau dẫn đường cho bổn cung !"

Thái Bình thấy người chạy phía trước, liền đi theo.

Uốn lượn con đường nhỏ. lãnh cung biệt viện, tự nhiên không có khí phái của Đại Minh cung, cuối cùng là đi tới con đường mòn tăm tối. Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi ở phía trước, nàng còn chưa đi vào.

Thái Bình vung trường tiên kẹp lấy thân ngựa. đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi.

"Thượng Quan Uyển Nhi!" Thái Bình công chúa nhịn không được giận dữ hét lên, từ hôm qua gặp Thượng Quan Uyển Nhi, chính mình liền không thoải mái, một đêm chưa chợp mắt, lại còn muốn đến tìm nàng !

"Thái Bình công chúa? sao lại đến Dịch Đình cung? Thượng Quan Uyển Nhi nghiễm nhiên làm như không biết chuyện gì, chỉ nheo mắt không nói gì.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi cư nhiên đọc loại thư này! ngươi!" Thái Bình chán nản, tìm Thượng Quan Uyển Nhi lâu như vậy, nàng tự nhiên đến Dịch Đình cung này, một chổ vốn dĩ rất tĩnh lặng.

"Làm sao vậy ? chẳng lẽ công chúa phải tìm xem cho được. công chúa sớm nói với Uyển Nhi là được rồi, công chúa cần gì thiên tân vạn khổ tìm kiếm" Thái Bình thế nào lại nghe ra trong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi tràn đầy ý trào phúng.

"Thượng Quan Uyển Nhi! ai nói với bổn cung mẫu hậu hướng ngươi đề cập đến loại thư này !" Thực đáng ghét chính là lúc này trong mắt trong lòng Thái Bình cư nhiên đều nhìn thấy hình ảnh trong sách. Thật sự là cảm thấy mất mặt.

"Thì sao , quyển sách rõ ràng viết vô cùng hảo, chẳng lẽ công chúa nhìn thấy ý tứ khác sao ? công chúa không tin lời Uyển Nhi có thể đi hỏi Thiên Hậu"

Thái Bình nghẹn lời. Thượng Quan Uyển Nhi biết mình sẽ không đi học mẫu hậu vấn đề như vậy. Còn nói thế ! thật sự là đáng ghét, đáng chết!

"Uyển Nhi chẳng qua là cảm thấy truyện xưa trong sách rất hay, tuy là nhân gian truyền lưu, nhưng câu chữ lưu loát sinh động nước chảy mây trôi. Uyển Nhi nguyên là thích xem truyện xưa cung đình. Công chúa, chẳng lẽ nhìn thấy ý tứ khác sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười hoàn mỹ tìm không ra một chút sơ hở, cố tình làm cho Thái Bình công chúa cảm thấy chói mắt vô cùng.

Thái Bình nghẹn lời:" Thượng Quan Uyển Nhi, trong sách có cái gì trong lòng ngươi rõ nhất !"

"Uyển Nhi không rõ lắm, kỳ thực mới xem chương mở đầu, tối hôm qua Thiên Hậu có chỉ, Uyển Nhi phải bồi Thiên Hậu chơi cờ. Hay là công chúa đã nghiên cứu hết rồi ? vậy có thể kể cho Uyển Nhi biết một phần được không. Uyển Nhi thật sự không biết truyện xưa trong sách như thế nào" Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt ẩn tình, một bộ dung nhan rung động lòng người đã muốn làm cho Thái Bình giận điên lên.

Vì cái gì, vì cái gì, Thượng Quan Uyển Nhi làm càn sợ là có thể hạ bút thành văn, chính mình hiện nay giống như bị nàng cắn một cái rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi nhết khóe môi, cúi đầu nở nụ cười

"Công chúa, bất quá là truyện xưa kể về Vệ hoàng hậu cùng Trần hoàng hậu. vốn là nhân gian người viết có tâm làm cho nó có dư vị một chút, đừng nên tưởng thật "

Thái Bình dùng sức nắm chặt mã tiên, có chút ủy khuất, chính mình một đêm không chợp mắt tìm đến Thượng Quan Uyển Nhi để giằng co. Thể nhưng nhận được tất cả chỉ là những thuyết pháp giả dối !

Lập tức có chút oan ức, chính mình bị chuyện xưa của mấy nữ nhân làm cho cảm động, vốn là ban đầu tưởng thật. Lúc đầu đọc "Hán Thư" "Sử ký" công chúa đối với hậu cung phi tần có chút bất mãn. sai lệch không nói đằng này phần lớn đều là những điều hoang mang.

Đọc sách này, trong lòng mới có chút trấn an. Thế nhưng nghĩ đến cũng là sự thật. Trần hoàng hậu cùng Vệ hoàng hậu tình thâm mờ ám, vẫn tốt hơn một người bệnh chết, một người hàm oan tự sát

" Công chúa không phải thực sự tin là thật chứ ?" Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng nhịn cười, nàng cảm thấy thanh âm của mình tràn đầy trêu chọc.

" Hừ ! ai tin là thật !" Thái Bình đỏ mặt, nguyên là chất vấn lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi...Thế nhưng nàng lại bị chất vấn, giống như mình đã làm một việc trái với lương tâm.

"Không để ý là tốt nhất, coi chừng hãm sâu, chớ trách Uyển Nhi không nhắc nhở công chúa" Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói. thư là hảo thư, đọc ít mới nên xưng tụng là tinh phẩm.

" Không cần ngươi nhắc nhở bổn cung, bổn cung tự nhiên hiểu được !" Thái Bình không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi , tâm liền không thể tĩnh khí.

"Uyển Nhi chỉ sợ công chúa học xong lại thử, dùng sai chổ, Quán Đào công chúa tuy yêu thương nhất là Trần hoàng hậu, cũng vẫn là một thái hậu."

Ý trong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi tất nhiên Thái Bình nghe được rõ ràng, lấy chính mình ví với Trần hoàng hậu, lấy mẫu hậu ví với Quán Đào công chúa, là so sánh mẫu tử tốt với nhau!

"Chẳng lẽ bổn cung không thể lựa chọn để Trần hoàng hậu thích Quán Đào công chúa sao ?" Thái Bình cắn răng trong lòng bất mãn.

"Bình Dương công chúa sớm thoát ra, cuối cùng cũng viêm mãn, công chúa cũng có thể," Thượng Quan Uyển Nhi nói không cho Thái Bình công chúa lâm vào quá sâu, không biết mình cũng đã đem cảm tình thay vào.

"Bổn cung không phải là Bình Dương công chúa"

"Bình Dương công chúa cũng rất hạnh phúc, có người một lòng vì nàng giấu diếm tài hoa mười mấy năm, đây không phải là nữ tử nào đều có thể làm được" Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, nàng cảm giác chính mình là cái người kia, tình nguyện ở bên cạnh nàng mười năm không đổi, ở sau lưng nàng chỉ nhìn từ xa.

** Cấm Thư trong truyện đề cập đến hình như là bộ "Kim Ốc Tàng Kiều" couple Vệ Tử Phu x Trần A Kiều, tác giả cũng biết pr ghê