Vừa trong sáng lại vừa gợi cảm.
Vẻ mặt tái nhợt của Vu Bội dần biến mất, thay vào đấy là màu đỏ ửng trải dài từ hai bên má xuống tận cổ.
Cố Chỉ rất hài lòng với phản ứng của cậu, bé con bị câm này quả thật rất ngây thơ. Nằm trong vòng tay của Cố Chỉ, môi Vu Bội gắt gao mím chặt, hai mắt phiếm hồng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Không ít nam nữ, ngay cả nằm mơ cũng muốn được nhào vào ngực của Cố Chỉ, thế mà hôm nay lại bị bạn nhỏ này coi thường.
“Cứ như vậy thì không được ăn đâu nha?” Bàn tay đang đặt trên eo Vu Bội giở trò xấu dùng lực bóp hai cái, động tác không nhẹ cũng không nặng, vừa hay lại chạm phải nơi mẫn cảm của Vu Bội.
Vu Bội rùng mình cuộn tròn hệt như một chú mèo nhỏ, đôi môi cậu hé mở nhưng lại không phát ra một âm thanh nào.
Cố Chỉ âm thầm tiếc nuối, nếu như Vu Bội không bị câm thì tiếng kêu vừa rồi chắc hẳn sẽ rất mê người.
“Hôn một cái cũng không chịu, vậy cho em ở lại ăn không ngồi rồi à?” Sắc mặt Cố Chỉ không quá khó chịu nhưng ẩn trong lời nói lại thể hiện sự bất mãn vô cùng rõ ràng.
Ngón tay Vu Bội đang nắm lấy góc áo bỗng nhiên co lại, cậu hình như lại bị ghét bỏ rồi…
Cậu sẽ bị trả về nơi đó sao?
Trong đầu Vu Bội rất nhanh đã truyền đến hình ảnh của Vu Kiệt với vẻ mặt hung ác đang nắm chặt tóc cậu, dùng những lời lẽ cay nghiệt, nó khiến cơ thể cậu run lên một hồi.
Cậu không muốn bị trả về, sẽ chết…
Cố Chỉ nhìn cậu lại rưng rưng nước mắt, đại khái là sắp khóc. Lúc này Vu Bội bỗng nhiên nhướng người lên, nhanh chóng cọ cọ trên mặt anh.
Cố Chỉ nhất thời sửng sốt, nụ hôn chớp nhoáng này khiến anh không kịp phòng bị.
Vu Bội cảm thấy vô cùng xấu hổ cho hành động của mình, hai bên mặt bất giác phiếm hồng kéo dài đến tận sau gáy.
Chuyện ăn cơm Cố Chỉ không có nuốt lời.
Quản gia đã rất sốc khi nhìn thấy Cố Chỉ ôm người từ lầu hai đi xuống. Hình ảnh lúc sáng khi Cố Chỉ bày ra điệu bộ lạnh lùng bảo ông đưa trả người ta về vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, vậy mà trời vừa sẩm tối đã đích thân ôm người xuống lầu.
Thiếu gia tự vả à?
Cố Chỉ đặt Vu Bội xuống ghế sofa, lúc rời đi còn cẩn thận dặn dò: “Ngồi đàng hoàng vào, đừng có trốn.”
Lời căn dặn của Cố Chỉ qua đến tai Vu Bội lại thành ra một lời cảnh cáo, Vu Bội thật sự không dám nhúc nhích chút nào. Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Chỉ rời đi, nhịp tim đập thình thịch nhanh vô cùng.
Một lúc sau, Cố Chỉ quay lại với ly sữa ấm trên tay.
“Uống đi.” Cố Chỉ đưa ly sữa đến trước mặt Vu Bối.
Vu Bối chần chừ mãi cũng không dám nhận.
“Không phải khát nước sao? Có thể uống cái này.” Cố Chỉ đoán chừng bé con này chắc hẳn là không tin tưởng anh, sợ rằng bên trong sữa có độc.
Bất ngờ là Cố Chỉ thấy Vu Bối nâng tay lên, dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói lời [Cảm ơn] với anh.
Hai tay Vu Bội nhận lấy ly sữa trong tay Cố Chỉ, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa.
Quả nhiên là khát đến không chịu nổi nhưng lại cố tình kìm nén.
“Nếu thích thì vẫn còn.” Cố Chỉ chú ý đến động tác uống sữa của cậu, trong lòng gợn sóng.
“Thiếu gia.” Quản gia bước ra từ trong phòng ăn.
“Đi ăn tối thôi.” Cố Chỉ không cho Vu Bội có cơ hội từ chối, anh bế cậu lên nhấc chân đi về hướng phòng ăn. Vu Bội rất nhẹ, nhưng vì cảm thấy không thoải mái mà cơ thể trở nên cứng ngắc, hai hàng mi mắt rủ xuống lén lút run rẩy.
Hiện tại đã rất muộn, chế biến thịt cá vừa tốn thời gian lại không tốt cho việc tiêu hoá, Cố Chỉ liền bảo nhà bếp làm cho Vu Bối một tô mì hải sản.
Tô mì này còn lớn hơn cả mặt của Vu Bội, bên trên bày biện rất nhiều thịt tôm và bào ngư. Đầu mũi vừa ngửi thấy mùi hương, Vu Bội lặng lẽ nuốt nước bọt cái ực. Cố Chỉ nhìn thấy rõ ràng nhưng lại vờ như không thấy.
“Tôi còn có việc, em tự ăn đi.” Vừa dứt lời, Cổ Chỉ liếc mắt về phía quản gia, ông tự giác đi theo sau Cố Chỉ.
Trong phòng ăn rộng lớn, Vu Bội cẩn thận đưa mắt lén nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ cậu ra cũng chẳng còn ai khác. Vu Bội gắp một đũa mì lớn đưa vào miệng nuốt chửng, nhiệt độ của mì vừa phải không làm cậu bị phỏng miệng. Vu Bội quá đói rồi, cậu buông bỏ tất cả sự đề phòng của mình, hoàn toàn chẳng còn tâm trí để quan tâm đến dáng vẻ hiện tại của bản thân nhếch nhác thế nào.