Chương 2: Nhóc câm rất đói

Bên ngoài lúc này bị bao phủ bởi đợt tuyết rơi dày đặc, bên trong căn phòng ấm cúng với chiếc lò sưởi bập bùng ánh lửa, người trong phòng chẳng cách nào cảm nhận được không khí lạnh lẽo ngoài kia.

Đôi chân dài thẳng tắp của Cố Chỉ vắt chéo ngồi trên ghế sofa xem tài liệu mà thư ký mang tới.

Chưa được một lúc, điện thoại đã rung lên báo có tin nhắn đến, nhất thời làm gián đoạn công việc của anh.

"Boss, tài liệu mà ngài cần đã tìm thấy rồi."

Hiệu suất làm việc của thư ký Phương trước nay vẫn nhanh như vậy. Cố Chỉ hài lòng đặt tài liệu trong tay xuống, mở email xem tư liệu thư ký vừa mới gửi tới.

"Vu Bội."

Ngay dòng đầu tiên của tư liệu, Cố Chỉ lẩm bẩm lại cái tên. Nó rất phù hợp với bé con ở trong phòng. Anh tiếp tục lướt xuống phía dưới, mắt Cố Chỉ hơi nhíu lại, trong lòng dường như đã có đáp án. Thảo nào lúc hỏi Vu Bội có phải người Vu gia không, cậu lại trầm mặc không trả lời.

“Vu Kiệt cũng to gan thật.” Cố Chỉ châm điếu thuốc rít một hơi, “Lại dám gửi một đứa con riêng đến chỗ tôi.”

“Nhưng cũng khá là thông minh…”

Cố Chỉ nói một cách mỉa mai rồi tiếp tục xem, lông mày anh đột nhiên nhíu lại.

“Thì ra là một nhóc câm…” Cố Chỉ thực sự rất kinh ngạc, bất chợt nhớ đến gương mặt của Vu Bội mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu như cậu không phải là người câm thì sẽ thú vị hơn.

Sau khi đóng tư liệu, Cố Chỉ tìm kiếm thông tin mà hai ngày trước Vu Kiệt đã nhờ anh giúp đỡ. Lúc ấy anh mặc kệ không thèm nhìn cũng cũng chẳng thèm để ý. Thế hệ của Vu Kiệt ở Vu gia gần như đã là thế hệ bùn nhão không trát nổi tường, chỉ là cây cổ thụ đã mục nát từ bên trong, cho dù anh tự mình ra tay cũng chỉ có thể duy trì thêm một đoạn thời gian.

Cố Chỉ dứt khoát không để ý đến, kết quả Vu Kiệt lại tự dâng người tới cửa, mà còn là con trai ruột của ông ta. Cố Chỉ coi thường loại hành vi của Vu Gia nhưng quả thật vẻ đẹp của bé con đã làm khơi dậy sự hứng thú của anh.

“Vu Kiệt, ngài đây là có ý gì?”

Cố Chỉ cầm điện thoại lên gọi cho Vu Kiệt, tuy trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi. Vu thị thật sự đang gặp nguy, Vu Kiệt ngày đêm không thể say giấc, nhận được điện thoại của Cố Chỉ liền bắt máy ngay lập tức.

“Cố tổng, ngài hài lòng với món quà chứ?”

Mặc dù chỉ là một cuộc điện thoại nhưng Cố Chỉ có thể hình dung ra vẻ mặt nịnh nọt của Vu Kiệt ở đầu dây bên kia.

“Nếu Vu Bội không nghe lời, ngài chỉ cần giáo huấn một trận là được.”

“Có thể hầu hạ ngài, coi như là may mắn từ kiếp trước của nó.”

Giọng Vu Kiệt liên tục vang lên bên tai, Cố Chỉ tuỳ ý nghe. Quả nhiên trong mắt Vu Kiệt thì một đứa con riêng chẳng là gì cả, có thể tùy tiện đưa cho người khác làm bạn giường.

“Cũng không tệ.”

Cố Chỉ thờ ơ đáp lại, trong lòng đang tính toán chuyện khác.

Vu Kiệt nghe được câu trả lời của Cố Chỉ liền vui mừng khôn xiết, “Cố tổng, ngài xem chuyện trước đó tôi thương lượng với ngài...”

“Đã nhận người của ngài, đương nhiên tôi không có lý do gì để từ chối giúp đỡ.”

“Tôi sẽ giải quyết vấn đề về chuỗi vốn của Vu gia, ngài chỉ cần đợi để thu tiền.”

Cố Chỉ dường như đang mỉm cười.

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!”

Vu Kiệt đứng bật dậy khỏi ghế sofa, tựa như đang nắm lấy niềm hy vọng cuối cùng mà không nén được sự kích động. Vu Bội quả nhiên có năng lực, thực sự đã giúp lão có được Cố Chỉ. Giờ lão mới thấy xem trọng đứa con ngoài giá thú này.

“Vu tổng, ngài đừng vui mừng quá sớm.” Cố Chỉ bình tĩnh ngắt lời Vu Kiệt, “ Ngoài người này ra, tôi còn muốn mười phần trăm cổ phần của Vu thị.”

Cố Chỉ vừa dứt lời, Vu Kiệt dường như chết lặng trong tích tắc, đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

“Vu tổng, thứ lỗi cho tôi phải nói thẳng. Tình trạng hiện tại của Vu thị rất rối rắm, như một chiếc thuyền bị hỏng, không ai có thể nói chính xác khi nào thuyền sẽ chìm. Có bao nhiêu người nguyện ý lên thuyền vào thời điểm này, trong lòng ngài hẳn là biết rõ hơn tôi.”

“Điều kiện của tôi chỉ có vậy, ngài Vu có thể từ từ suy nghĩ.”

“Vu thị dù sao cũng là tâm huyết mấy đời của Vu gia, tôi nghĩ ngài Vu sẽ không muốn nó bị chôn vùi trong tay của chính mình.”

Cố Chỉ nói trúng ngay tim đen của Vu Kiệt. Vu Kiệt gần đây đã chạy ngược chạy xuôi, gạt bỏ khuôn mặt già nua của mình để quyên tiền khắp nơi.

“Nếu như Vu thị đã có cổ phần của tôi, đương nhiên tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Chúng ta đều là thương nhân, việc kiếm tiền luôn là việc ưu tiên hàng đầu.”

Vu Kiệt có thể hiểu được rõ ràng ý tứ trong lời nói của Cố Chỉ, chỉ cần ông ta đồng ý với điều kiện của Cố Chỉ, chuỗi vốn của Vu thị không những được bổ sung mà còn có thể được Cố thị nâng đỡ. Như vậy việc hồi sinh Vu thị sẽ dễ như trở bàn tay.

Vu Kiệt do dự một lúc rồi nói: “Cố tổng, ngài cảm thấy khi nào thì có thể ký hợp đồng?”



“Hợp tác vui vẻ.” Cố Chỉ cắt đứt cuộc trò chuyện với Vu Kiệt. Hai mắt tối sầm lại, ánh mắt rơi vào ánh lửa bập bùng của lò sưởi.

/Bang/

Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ, mạch suy nghĩ của Cố Chỉ ngay lập tức được kéo về thực tại. Âm thanh ấy phát ra từ phía phòng ngủ. Cố Chỉ dường như đã ý thức được điều gì đó liền đứng dậy sải chân bước nhanh lên tầng hai.

Cố Chỉ đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Bên trong ẩn hiện một ảnh gầy yếu ngồi xổm dưới mặt đất, sắc mặt vô cùng hoảng sợ đang nhìn về phía anh, tay chân luống cuống, bên cạnh là một đống thuỷ tinh vỡ vụn.

“Em đang làm gì vậy?” Cố Chỉ vừa hỏi vừa tiến dần đến chỗ Vu Bội.

Vu Bội không khỏi hoảng sợ ngồi sụp xuống đất, cho đến khi Cố Chỉ đã đến trước mặt mới thu mình lại và lắc đầu. Cố Chỉ thật sự đang mất bình tĩnh bởi bộ dạng nhát gan của cậu. Anh cúi người xuống quan sát để xác nhận rằng bé con không bị thương, sau đó mới bắt đầu tự mình thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ nát trên mặt sàn.

“Nếu đã sợ tôi như vậy, thì dứt khoát đưa em về lại Vu gia cho xong.” Cố Chỉ không dừng tay, miệng cũng không ngừng nói.

Vu Bội nghe xong lại càng lắc đầu mạnh hơn, cơ thể trở nên căng thẳng tiến đến chỗ Cố Chỉ một cách mất kiểm soát.

“Không muốn trở về?” Âm giọng hiếm khi được ôn nhu của Cố Chỉ vang lên, động tác dọn dẹp cũng theo đó mà chậm lại.

Vu Bội lập tức gật đầu nhìn qua Cố Chỉ đầy nét cầu xin. Ánh mắt bé con lúc này quá mức đáng thương, trong lòng Cố Chỉ trầm xuống, “Vừa rồi em làm sao vậy?”

Sắc mặt Vu Bội đột ngột cứng đờ, sau đó mới nghiêng đầu chỉ vào chỗ thuỷ tinh trên mặt đất, tay làm ra động tác uống nước. Cố Chỉ rất nhanh đã hiểu được ý đối phương.

Chính vào lúc này, bụng của Vu Bội bỗng dưng kêu gào. Cậu vội lấy hai tay che bụng mình, cúi đầu xuống thấp hơn. Từ hôm qua đến giờ, cậu đã không ăn gì hai ngày rồi.

“Đói à?”

Cố Chỉ đột nhiên tiến đến gần Vu Bội, ngón trỏ từ từ nâng cằm cậu lên, “Khi nào vui thì tôi sẽ cho em ăn.”

Cố Chỉ vừa dứt lời, liền chỉ lên mặt mình.