Chương 12: Bé con lừa đảo sẽ bị mang đi cho cá ăn

Vu Bội từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Chỉ ngoắc ngoắc tay về phía cậu.

Mặc dù đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng mắt Vu Bội vẫn đỏ hoe.

Cậu đến bên cạnh Cố Chỉ, Cố Chỉ thuận thế ôm lấy eo cậu, cổ tay dùng lực, dễ dàng ôm Vu Bội lên đùi.

Vu Bội hơi bối rối, khi cậu lấy lại tinh thần thì đã bị Cố Chỉ ôm chặt lấy. Cố Chỉ đưa tay ra, cầm một miếng bánh gạo tím lên đút cho cậu.

“Ăn đi.” Cố Chỉ giọng điệu nhẹ nhàng, anh đặt tay trái của mình lên eo Vu Bội.

Vu Bội quá nhạy cảm. Chỉ cần đυ.ng chạm như vậy thôi mà cả người đã lập tức co rúm lại, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ăn miếng bánh trên tay Cố Chỉ. Cậu há miệng cắn một góc bánh, bánh gạo tan ra trong miệng, hương thơm của gạo lan tỏa ra khắp khoang miệng.

“Thích không?” Cố Chỉ hỏi, giọng nói trầm ấm của anh mang theo một sức hấp dẫn nào đó, khiến cho cả thể xác tinh thần của Vu Bội tê dại, không tự chủ mà gật đầu.

Ngay từ đầu, Vu Bội đã không dám nhìn Cố Chỉ. Mỗi khi đứng gần Cố Chỉ, xung quanh cậu đều là hương trầm hương từ trên người Cố Chỉ, có một loại áp lực vô hình khiến cậu cảm thấy rất căng thẳng, tầm mắt luôn đặt trên cúc áo tây trang của Cố Chỉ.

Khóe sưng đỏ đột nhiên bị chạm vào, Vu Bội theo phản xạ có điều kiện trốn về sau. Nhưng khi nhận ra người chạm vào cậu là Cố Chỉ, cậu ngoan ngoãn dừng hành động lại, thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên để tiện cho động tác của anh.

Cậu phối hợp với hành động để lấy lòng Cố Chỉ.

Đầu ngón tay Cố Chỉ chạm vào rất nhẹ nhàng, chỉ là xoa khóe mắt sưng đỏ lên của cậu, nhưng trong đó có sự mập mờ. Vu Bội không thể cảm nhận rõ ràng.

Thật ra cậu hề từ chối sự tiếp cận của Cố Chỉ, thậm chí từ đáy lòng cậu còn khuyên bảo mình không được có biểu hiện quá mức khúm núm khi ở trước mặt Cố Chỉ, bởi vì cậu không muốn bị anh chán ghét.

Khó khăn lắm mới gặp được một người đối xử rất tốt với cậu, Vu Bội vô thức muốn quấn chặt lấy anh...

“Khóc à?” Cố Chỉ xoa xoa chỗ kia, đột nhiên mở miệng, ánh mắt thâm trầm khiến cho người ta không nhìn ra là cảm xúc gì, nhưng Vu Bội có thể cảm nhận được đó không phải là sự chán ghét.

Vu Bội lắc đầu, nâng mắt lên nhìn Cố Chỉ. Cậu thật sự không khóc, những giọt nước mắt sắp trào ra bị cậu kìm ngược trở lại.

Cố Chỉ không hỏi nữa, tiếp tục đút cho bé con.

Cố Chỉ không biết có phải tất cả trẻ con ăn cái gì cũng giống như này hay không, lúng búng mềm mềm.

Ăn xong mấy miếng bánh gạo, Cố Chỉ không cho Vu Bội ăn thêm nữa, ăn quá nhiều ăn đồ ngọt cũng không tốt.

Vu Bội thấy trong hộp còn thừa lại một nửa chỗ bánh ngọt thì vẫn muốn ăn, nhưng không dám mở miệng.

“Của em tất, đừng ham”. Cố Chỉ nhìn thấu suy nghĩ của Vu Bội, vừa mở lời đã khiến Vu Bội xấu hổ đến mức đỏ hết cả tai. Cậu cúi đầu xuống, cảm thấy hiện tại mình như cái thùng cơm ngồi trong lòng Cố Chỉ.

Cố Chỉ kêu người mang bánh ngọt đi, để ở nơi mà Vu Bội không nhìn thấy, trên mặt bàn lại có thêm một đĩa dâu.

“Giải ngấy” Cố Chỉ cầm một quả có màu sắc đẹp nhất lên, thịt quả căng mọng đút cho Vu Bội ăn. Vu Bối lập tức ngửi được mùi dâu rất thơm ngon.

Đây hẳn không phải dâu tây bình thường, chắc chắn là giá cũng không hề rẻ, Vu Bối thầm nghĩ, lại cảm thấy mình có chút vô dụng.

[Ngài vẫn chưa ăn…] Vu Bội hiểu ý nhưng không hé răng lấy một lời, đây là điều quan trọng và là lẽ thường tình đã ăn sâu vào tâm trí của cậu.

Khi còn ở nhà, bất cứ vật gì tốt, Vu Bội luôn là người được tiếp xúc cuối cùng.

Cố Chỉ không nói, anh đưa quả dâu đến gần môi Vu Bối.

Vu Bội mím môi không cứng đầu nữa, há miệng cắn một miếng dâu.

Chỉ mới một miếng, Vu Bội cứng đờ người, lông mày trong nháy mắt nhăn lại.

Chua quá, Vu Bội chưa ăn dâu tây chua như thế bao giờ, không giống với vẻ ngoài của nó chút nào.

Nhưng Vu Bội không dám nhổ ra, cố gắng nuốt xuống.

Cố Chỉ thấy cậu khác lạ, nhíu mày, “Không thích?”

Vu Bội vội vàng lắc đầu, [Thích ạ].

Sợ Cố Chỉ chê mình kén ăn.

Cố Chỉ lại đút thêm một miếng cho Vu Bội, miếng này còn chua hơn cả miếng trước. Trong miệng Vu Bội lập tức tiết ra một lượng lớn nước chua, vị bánh ngọt lúc nãy trong miệng cậu đã hoàn toàn biến mất.

Lần này, nỗi khổ của Vu Bội không giấu đi đâu được, Cố Chỉ thấy rõ ràng.

Anh tự mình nếm thử một miếng trong đĩa dâu, ngay lập tức cũng nhíu mày một cái, cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt không chút thay đổi.

Bé con thích ngọt không thích chua, Cố Chỉ biết hành vi vừa rồi của Vu Bội đều là trái lòng mình, hai tay siết lấy hai bên eo cậu xem như trừng phạt.

Vu Bội ngay lập tức cuộn người lại, há miệng như một chú mèo, không tự chủ được cúi người về phía trước, ngã vào l*иg ngực rắn chắc của Cố Chỉ.

“Nhóc lừa đảo” Cố Chỉ nói nhưng không hề làm gì, chỉ chạm nhẹ vào hai bên mà Vu Bội đã không chịu nổi.

Vu Bối thở gấp, hơi nóng phả vào cổ Cố Chỉ, lỗ chân lông ở cổ Cố Chỉ nhanh chóng trở nên mẫn cảm.

“Không được nói dối, có biết không?” Cố Chỉ ấm áp nói, giống như không có ý trách cứ, nhưng những gì anh nói một giây sau làm người ta không biết có phải đùa hay không, “Trẻ con mà nói dối sẽ bị mang đi cho cá ăn.”

Cho cá ăn?

Vu Bội đột nhiên sững sờ, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Chỉ. Cố Chỉ cũng nhìn xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

Vu Bội có chút sợ hãi, thân thể sáp gần lại Cố Chỉ lắc đầu.

[Không muốn bị mang đi cho cá ăn...] Vu Bối nghiêm túc ra hiệu, [Thịt của em không ngon...]

“Vậy em nghe lời.” Cố Chỉ vòng tay qua lưng Vu Bội ôm chặt lấy cậu. Hai tay Vu Bội đặt trước ngực anh không nhúc nhích.

Cố Chỉ tới gần, Vu Bội lập tức biết anh có ý gì. Vì đã tiếp xúc thân mật cùng Cố Chỉ rất nhiều lần nên hiện tại cậu đã hình thành phản xạ có điều kiện.

Vu Bội ngoan ngoãn nhắm mắt lại, răng cắn vào bên trong môi, khi Cố Chỉ hôn lên, hô hấp của cậu đều dừng lại.

“Thiếu gia, ngài có điện thoại.”

Quản gia không thấy tình huống trên ghế sofa, người chưa tới mà âm thanh đã tới. Nghe thấy tiếng động, Vu Bội bị dọa sợ liền đẩy Cố Chỉ ra, lui về sau, thế nhưng đằng sau cậu lại trống không, Vu Bội cứ thế mà ngã xuống đất.

Bịch một tiếng, còn rất to.

Cố Chỉ cùng quản gia đồng thời sững sờ.

Vu Bối đỏ bừng cả mặt, ngồi dưới đất không nhúc nhích cũng không dám nhìn ai, quá mất mặt…

“Chuyện gì?” Cố Chỉ ngẩng đầu nhìn về quản gia đang đứng cách đó mấy mét, mặt lộ rõ vẻ không vui.

“Khụ, thiếu gia, Vu gia gọi điện tới cho ngài.” Quản gia trong lòng cười khổ, làm hỏng chuyện tốt của cậu chủ, xem ra tháng này ông không có tiền thưởng rồi.

“Biết rồi.” Cố Chỉ lên tiếng, cúi người đỡ lấy Vu Bội đang ngồi trên đất, quản gia lập tức rời đi.

Vu Bội cảm thấy mình không đứng lên nổi, thực ra không quá đau, chủ yếu vẫn là mất mặt.

Cố Chỉ bế người lên, xác định Vu Bối không làm sao, cũng không nhiều lời, thay cậu chỉnh lại quần áo đang xộc xệch.

Bên cửa sổ phòng khác, Cố Chỉ lo cho Vu Bối xong, đưa tay ra gọi lại cho Vu Kiệt.

“Ngài Vu có gì thì nói?”

Cố Chỉ không thích vòng vo với Vu Kiệt, gọi điện thoại tới đi thẳng vào vấn đề.

Vu Bội ngồi dựa vào ghế sofa, bất an nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Chỉ bên cửa sổ, cậu biết Cố Chỉ đang nói chuyện cùng với Vu Kiệt, nhưng khoảng cách quá xa, cậu thực sự không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Mấy phút sau, Cố Chỉ trở về, Vu Bội giấu ngón tay đang co lại ở phía sau, sợ Cố Chỉ nói ra chuyện gì xấu.

“Ngày mai tôi đưa em về.”

Cố Chỉ nhìn Vu Bội trên ghế sofa, vừa mới mở miệng đã lập tức làm cho Vu Bội toàn thân phát lạnh.

.

“Chưa buồn ngủ à??”

Cố Chỉ rửa mặt xong, quấn áo choàng tắm ra, thấy Vu Bối ngồi trong chăn ôm đầu gối ủ rũ.

Tâm trạng của Vu Bối từ chiều đã không tốt, Cố Chỉ biết đại khái vì sao cậu không vui.

“Không muốn đến Vu gia?” Cố Chỉ vén chăn leo lên giường hỏi, ngồi dựa vào đầu giường, dò xét sườn mặt của Vu Bối.

Bị Cố Chỉ đoán đúng tâm sự, Vu Bối rốt cục không nhịn được nói ra những điều giữ ở trong tim bấy lâu nay.

Vu Bối quay người mặt đối mặt với Cố Chỉ, [Ngài đừng đưa em về nhà có được không?]

Vu Bối rất sợ, sợ Cố Chỉ đưa cậu trở về, không cần cậu nữa.

Cố Chỉ nhìn vẻ mặt đáng thương đang cầu xin của cậu mà cười.

“Ai nói muốn đưa em về?” Cố Chỉ cảm thấy bộ dạng của Vu Bội bây giờ rất ngốc, “Chúng ta chỉ tới Vu gia ăn cơm thôi.”

“Huống hồ em không làm cái gì sai, dựa theo ước định thì tôi sẽ không đưa em về.”