Chương 11: Ước muốn xa vời của bé con

“Tiểu thiếu gia, phiền cậu mở cửa giúp tôi.”

Bên ngoài cửa phòng của Cố Chỉ, quản gia gõ cửa phòng và hỏi han Vu Bội.

Cố Chỉ đối xử rất tốt với Vu Bội, quản gia cũng là một người thông minh biết nhìn sắc mặt người khác để làm việc. Vậy nên cũng đặc biệt chú ý đến Vu Bội, thay đổi cả cách xưng hô với bé con.

Lần đầu tiên được gọi là “thiếu gia”, Vu Bội được yêu thương mà lo sợ.

[Bác gọi cháu là Vu Bội là được rồi ạ.] Vu Bội dùng thủ ngữ ra hiệu cho quản gia.

Quản gia nhìn động tác tay của cậu lộ ra vẻ khó hiểu, Vu Bội cũng hiểu rằng bác quản gia không hiểu thủ ngữ.

“Tiểu thiếu gia.” Quản gia vẫn giữ cách gọi như vậy, “Thiết kế Trương sẽ đến lấy số đo quần áo cho cậu.”

Đo quần áo á?

Vu Bội vẫn hơi choáng váng, nhưng người đã được quản gia dẫn xuống dưới lầu.

Thiết kế Trương vốn là nhà thiết kế chuyên nghiệp chuyên thiết kế quần áo dành riêng cho Cố Chỉ, nhưng hôm nay lại được gọi đến may quần áo cho Vu Bội, qua đó thấy được rằng Cố Chỉ rất là thương yêu cậu.

Nhưng ông vẫn cảm thấy có chút e ngại, cậu bé câm này quả thật không đơn giản, chưa đến nửa tháng mà đã nhận được sự sủng ái của Cố Chỉ.

“Đây là thiết kế Trương, quần áo của Cố thiếu gia chủ yếu đều do thiết kế Trương tự tay thiết kế.” Quản gia giới thiệu Vu Bội cho cô.

Vu Bội cười với cô, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

Đây là nhà thiết kế trang phục riêng của Cố Chỉ, Vu Bội có thể cảm nhận được sức nặng trong lời nói này.

Thiết kế Trương là một người phụ nữ thanh lịch và cởi mở, mang trong mình khí chất ấm áp nhẹ nhàng. Thế nên cho dù tiếp xúc gần với cô, Vu Bội cũng không có phản cảm và ác ý.

Vu Bội rất gầy, sau khi đo xong, thiết kế Trương cũng có chút cảm khái trong lòng. Vòng eo Vu Bội nhỏ hơn so với những người khác mà cô từng đo, chẳng trách mà một giám đốc lớn của một công ty giải trí vừa nhìn đã thích, còn nuôi ở trong nhà.

Nhưng khuôn mặt này của Vu Bội thực sự rất đẹp.

Quản gia mời hai người họ uống trà chiều để nói chi tiết hơn về chuyện quần áo

Vu Bội không thể nói. Vì có nhiều khó khăn trên phương diện giao tiếp nên cách giải quyết lúc nào cũng nhiều hơn khó khăn.

Quản gia mang một quyển sổ và một cái bút đặt trước mặt Vu Bội.

Vu Bội chưa từng may quần áo, đối với những quy trình phức tạp như này thì không quen, cậu nắm chặt cây bút trong tay.

“Cậu có thích màu nào không? Có thể nói với tôi.” Thiết kế Trương cười, trong tay chuẩn bị giấy bút để ghi chép.

Vu Bội có chút bối rối về câu hỏi này.

Thiết kế Trương không hổ danh là một nhà thiết kế chuyên nghiệp. Thấy Vu Bội bối rối liền lấy mấy mảnh vải mẫu từ trong hộp đồ ra đưa cho cậu xem, có đầy đủ cả về màu sắc lẫn chất liệu.

“Cậu có thể xem xem trong này có màu sắc mà cậu thích không.”

Chất liệu của mỗi mảnh vải khi sờ vào đều rất tốt, chủ yếu đều là những loại lần đầu Vu Bội được nhìn thấy.

Vu Bội suy nghĩ một hồi, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được mặc lên người chất liệu vải đắt đỏ và xa xỉ như vậy.

“Cậu có một làn da trắng, tôi nghĩ rằng những màu sắc này cậu mặc lên sẽ rất hợp. Nhưng mà cậu còn khá trẻ tuổi, có thể thử với những tông màu nhạt như này.”

“Về chất liệu vải thì nếu như cậu có gì thắc mắc, tôi rất sẵn sàng giải đáp giúp cậu.”

Vu Bội không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, vậy nên thiết kế Trương sớm đã thấy được sự căng thẳng của cậu. Cô đã gặp trường hợp này rất nhiều lần, nhưng cô không tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay khinh thường đối với biểu hiện của người chưa từng trải như Vu Bội .

Người khiến cho Cố Chỉ chú ý tới, kể cả người có thân phận thấp hèn nhất thì lúc này cũng có thân phận cao quý hơn bọn họ

Những mảnh vải mà Vu Bội chạm vào hầu hết đều được thiết kế Trương giới thiệu rất tỉ mỉ từ chất liệu đến đặc điểm.

Chỉ là một mảnh vải nhỏ nhưng mà lại có rất nhiều điểm nhấn, Vu Bội xem như được mở rộng tầm mắt.

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Cố Chỉ vừa trở về từ sau bữa cơm với khách.

Vu Bội và thiết kế Trương dường như đứng dậy cùng một lúc.

Thấy hai người họ muốn đi tới, Cố Chỉ liền xua tay về phía họ.

Sau khi thay xong quần áo ở nhà, Cố Chỉ ngồi bên cạnh Vu Bội.

“Sao rồi?” Cố Chỉ hỏi, chăm chú nhìn vào cuốn sổ ở trước mặt Vu Bội và thiết kế Trương, trắng trơn không có gì cả.

“Tiểu thiếu gia vẫn chưa chọn xong.” Thợ may Trương cười.

Vu Bội ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Chỉ, gương mặt ngại ngùng, sau đó liền cúi đầu xuống.

“Để tôi xem nào.” Cố Chỉ liền cầm lên hai chồng vải.

Cố Chỉ không trì hoãn như Vu Bội, rất nhanh đã đưa ra quyết định, nhưng vẫn cần hai bộ màu trắng, anh nghĩ rằng Vu Bội mặc màu trắng trông sẽ rất đẹp.

Nghe cuộc đối thoại giữa Cố Chỉ với thiết kế Trương, Vu Bội không khỏi kéo nhẹ ống tay áo của anh.

[Tiên sinh, nhiều quần áo như vậy. Em không thể mặc hết được…]

Cố Chỉ đặt may cho Vu Bội tận bảy đến tám bộ quần áo, Vu Bội trong cả năm cũng không thể mua được nhiều quần áo như vậy.

“Thế như này đi.” Cố Chỉ ngẩng đầu lên nói với thiết kế Trương, tay đặt trên đỉnh đầu Vu Bội xoa nhẹ hai cái

Thiết kế Trương sau khi hoàn thành việc đo quần áo xong liền lập tức thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời đi. Cô hiểu rõ rằng đã đến lúc không nên làm phiền sự vui vẻ của ông chủ nữa.

“Mang về cho em một món ngon.” Cố Chỉ nói xong rồi nhìn về phía quản gia.

Trong chốc lát, quản gia liền cầm hộp quà mà Cố Chỉ vừa mang về ra.

Chiếc hộp vừa mở ra, bên trong là đủ loại bánh ngọt đầy màu sắc và vô cùng tinh xảo.

Cố Chỉ có vẻ không có hứng thú với đồ ngọt lắm, nhưng đây lại là lần đầu tiên ăn món tráng miệng sau bữa tối, hương vị cũng không tệ. Nhân viên phục vụ giới thiệu rằng món này được vận chuyển bằng máy bay từ một cửa hàng lâu năm ở Kinh thành.

Anh bỗng nhớ tới bé con ở trong nhà, Cố Chỉ đoán rằng cậu nhất định sẽ rất thích, liền bảo phục vụ gói lại một ít mang về.

“Thử xem.” Cố Chỉ nhận ra rằng Vu Bội đang ngẩn ngơ nhìn những chiếc bánh ngọt trong hộp.

[Em đi rửa tay, tay hơi bẩn.] Vu Bội cúi đầu ra hiệu, sau đó lon ton như một chú thỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi đóng cửa phòng vệ sinh, Vu Bội lặng lẽ dụi dụi đôi mắt ướt nhòe, cậu nhìn bản thân trong gương, cảm thấy mọi thứ không chân thực…

Lúc đầu được khi được đưa tới, Vu Bội dường như đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng bây giờ mọi thứ lại tốt đẹp như một giấc mơ.

Không đúng, trong mơ cậu cũng không dám có mong ước xa vời như vậy.