Chương 27

Bệnh viện Bắc Kinh

Khi bọn họ tới được phòng bệnh vừa mở cửa ra đã thấy Tiêu Chiến đứng sát bên cửa sổ anh đang quay lưng về phía họ mặc dù trên người đang mặc đồ bệnh nhân nhưng cũng không làm mờ đi sự đẹp đẽ thanh thuần của anh lúc này chậm rãi bước vào Vương Nhất Bác vừa

định tiến đến gần anh thì bỗng Tuyên Lộ từ đâu xuất hiện đưa tay ngăn cản cậu...sự xuất hiện đột ngột của Tuyên Lộ khiến ai nấy đều sửng sốt

-"Sao cô lại ở đây" Kỷ Lý khó hiểu nhìn một màn này bọn họ đưa mắt nhìn bóng lưng Tiêu Chiến thấy anh không nhúc nhích gì cũng không bất ngờ gì trước sự hiện diện của họ

-"Đó không phải việc của anh" Tuyên Lộ lạnh lùng trả lời sau đó giơ tay kiểu khẩu hiệu mời khách về khiến bọn họ tức giận nhưng không thể lên tiếng gì lúc này

-"Chiến Ca..." Vương Nhất Bác chậm rãi gọi tên anh...cậu cảm thấy trong người có dự cảm không lành vừa định nói tiếp thì Tuyên Lộ cắt ngang lời cậu

-"Vương thiếu gia...anh ấy nhớ lại hết mọi chuyện rồi" câu trả lời của Tuyên Lộ khiến mọi người trừng to mắt,Vương Nhất Bác hơi chấn động mặc dù lường trước sự việc này từ lâu nhưng cho đến hôm nay nó xảy ra cũng không khiến cậu bình tĩnh được

-"Tiêu sư huynh thật ra..." Trịnh Phồn Tinh vừa định tiến lên giải thích thay Vương Nhất Bác thì lại nghe thanh âm trầm thấp của Tiêu Chiến vang lên

-"Đã 4 năm rồi....tôi sống trong sự ngu ngốc mà quên đi quá khứ của mình một mình nỗ lực để có được một chút thành tựu cho bản thân mình thì bất ngờ gặp các cậu tại thời điểm tôi không ngừng cố gắng"nói đến đây Tiêu Chiến hơi dừng lại sau đó mọi người nghe anh cười không biết là cười bản thân hay cười đều gì nhưng nghe ra toàn sự châm chọc "Nhất Bác giữa chúng ta thật sự có tình yêu sao?Em có hiểu tình yêu là như thế nào không?"nhìn tà áo bệnh nhân của Tiêu Chiến đang bay bay trong anh lúc này rất cô quạnh Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình dường như bị ai đó bóp chặt

-"Hiểu...em hiểu"giọng cậu lúc này thật sự đã run tới lạc hẳn đi Vương Nhất Bác không biết hiện tại Tiêu Chiến muốn đều gì...đều cậu sọ hãi đã đến thật rồi chăng

-"Mọi người ra ngoài đi...tôi có chuyện muốn nói riêng với em ấy" câu nói của Tiêu Chiến khiến mọi người hơi lặng đi ai nấy đều im lặng lặng lẽ ra ngoài...đến khi phòng bệnh chỉ còn có hai người họ Vương Nhất Bác mới cảm thấy sống lưng mình buốt lạnh đây là cảnh tượng mà cậu đã nhiều lần mơ thấy trong giấc mộng của mình

-"Chiến Ca..."bước đến gần anh hơn Vương Nhất Bác vừa định vươn tay ôm lấy anh thì Tiêu Chiến đã tránh đi khiến Vương Nhất Bác sửng sốt,xoay người đối diện cậu sau đó nhìn cậu chăm chú anh chậm rãi lên tiếng

-"Nhất Bác anh biết em đang rất căng thẳng...Vương Nhất Bác lạnh lùng,bá đạo mà anh biết nay đã dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều...ánh mắt của em,nụ cười của em cả giọng nói của em nó như một liều thuốc xoa dịu trái tim anh" vừa nói Tiêu Chiến đưa tay chạm vào ngực trái mình "Nhưng em có biết không....đêm đấy anh đã muốn chấm dứt hẳn cuộc đời mình nhưng anh không cam tâm,anh sống gần hết cái thời tuổi trẻ của mình cũng

chưa một lần đạt được thành tựu mà anh ao ước càng không báo đáp gì kịp cho cha mẹ mình đã phải có ý nghĩ rời bỏ cõi đời này chỉ vì sự ghen tuông ngu xuẩn của một cô gái" cười trong sự châm biếm Tiêu Chiến rơi nước mắt nhìn cậu nói tiếp " Nếu biết ở bên em phải đối mặt với sự tình đau đớn hoàn cảnh bi ai thế này anh thà trở thành một kẻ cô đơn ngốc ngếch chứ không muốn vướn vào em" câu nói này của Tiêu Chiến như cây roi quất thật mạnh vào trái tim Vương Nhất Bác nhìn nước mắt cứ không ngừng rơi ở khoé mắt anh tim cậu gần như thắt lại

-"Xin lỗi...tất cả đều là lỗi của em" Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu thấy tròng mắt cậu đỏ ngầu khiến anh hơi hốt hoảng nhưng sau đó anh cúi đầu cười nhẹ giống như trấn an mình cũng như trấn an cậu,anh biết tất cả không phải lỗi của cậu nhưng Tiêu Chiến nghĩ bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp nếu cứ giả vờ mà ở bên nhau kể cả A Uyển như một sự nhắc nhở cho anh biết chuyện năm xưa là sự thật chứ không phải là mơ

-"Xin lỗi làm gì khi nó không còn ý nghĩa gì nữa..."nghe Tiêu Chiến nói thế Vương Nhất Bác lặng người đi hồi lâu sau đó cậu bình tĩnh đáp anh

-"Chiến Ca...anh có phải không muốn ở bên em" không ngờ được Vương Nhất Bác phục hồi lại tinh thần rất nhanh khiến Tiêu Chiến nhất thời hơi không thích ứng kịp anh nghĩ có lẽ cậu cũng chuẩn bị tâm lý trước việc anh sẽ nhớ lại tất cả đưa tay lau đi nước mắt Tiêu Chiến đưa lưng về phía cậu trầm thấp nói

-"Nhất Bác...hãy cho anh một chút thời gian có được không..."nghe Tiêu Chiến nói thế Vương Nhất Bác biết đã không còn cơ hội nữa rồi

-"Được...em đợi anh...Chiến Ca chúng ta đã cùng trải qua rất nhiều chuyện em mong anh có thể suy nghĩ thật kĩ...em sẽ không ép anh"nói xong Vương Nhất Bác lặng lẽ xoay người đi ra cửa khi tiếng cửa đóng lại cũng là lúc Tiêu Chiến ngất đi....

.............

2 tuần sau

-"Tiểu Tán để mẹ giúp con"bà Tiêu đưa tay thắt cà vạt cho anh cẩn thận

-"Cám ơn mẹ" Tiêu Chiến nhìn bà cười dịu dàng

-"Tiểu Tán con đã suy nghĩ kĩ rồi sao..." nhìn vào gương bà thấy Tiêu Chiến hôm nay rất lịch lãm trong bộ vest cưới từ lúc anh từ London quay về mọi việc anh quyết định bà đều đồng ý theo nhưng chỉ có việc trước mắt này làm bà hơi không hài lòng mặc dù trai lớn cũng phải lấy vợ để có con cháu nối dõi sau này nhưng việc Tiêu Chiến quyết định kết hôn cùng Tuyên Lộ làm bà lúc ấy khó mà thích ứng kịp

-"Lộ Lộ đâu rồi mẹ..."nhìn gương mặt thất thần của mình trong gương Tiêu Chiến cố gắng bình tĩnh hỏi bà

-"Con bé đang thử váy cưới con đợi một lát...mẹ vào giúp nó" nói rồi bà thở dài xoay người vào trong bà biết Tiêu Chiến đang cố làm những việc trái với lương tâm mình

-"Tiêu sư huynh...anh thấy thế nào..."Tuyên Lộ kéo rèm ra bước đến xoay một vòng trước mặt Tiêu Chiến

-"Rất đẹp...em mặc gì cũng đẹp..." nhìn Tuyên Lộ xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi lòng Tiêu Chiến của thấy nhẹ đi phần nào

-"Tiêu Sư huynh hôm nay anh thật sự rất đẹp trai" vừa nhìn thấy Tiêu Chiến,Tuyên Lộ không kiềm lại được lòng mình từ lúc anh ngỏ lời muốn cưới cô khiến trái tim cô như vỡ oà ngay lúc ấy

-"Em đừng gọi sư huynh nữa cứ gọi anh là Tiêu Chiến dù gì chúng ta cũng sắp ở bên nhau rồi...em không cần câu nệ như trước kia" nghe Tiêu Chiến nói thế Tuyên Lộ rất cảm động cô biết trong thâm tâm Tiêu Chiến cảm thấy rất có lỗi với cô anh đang muốn bù đắp trả cho cô...mặc dù biết trái tim anh sẽ không bao giờ thuộc về mình nhưng Tuyên Lộ nghĩ nếu có thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi

-"Vâng" cô cười dịu dàng đưa tay khoác lấy tay anh nhìn bọn họ trong gương cô cảm thấy rất hạnh phúc cô mong đây không phải là giấc mộng của cô

..........

Toà nhà BJYX

-"Cổ phiếu đang rớt rất nhanh chúng ta phải làm sao đây?không ngờ cái tên Vương Hạo Hiên ấy lại có nội gián trong công ty tên Ôn Triều đó đáng ra chúng ta phải nhận ra mưu đồ của hắn sớm hơn mới phải" Lý Bạc Văn đi tới đi lui mấy nay công ty liên tục bị người khác phá rối các dự án đều bị đình trệ hiện Vương Nhất Bác đã bán hết cổ phần bên công ty LeGo để đổ hết vào mục đấu thầu sắp tới

-"Chúng ta đã quá xem thường cái tên Vương Hạo Hiên này rồi" Tống Kế Dương vừa cúp điện thoại đi tới nói

-"Đừng lo lắng quá tôi đã liên hệ với Ba tôi chắc ông ấy sẽ giúp được chúng ta...phía đối tác ở CK có lẽ sẽ không tuyệt tình với chúng ta như thế"Lưu Hải Khoan mệt mỏi ngồi vào sopha ngã người nghỉ ngơi

-"Các cậu về trước đi tôi sẽ hẹn gặp riêng Vương Hạo Hiên" Vương Nhất Bác dập tắt điếu thuốc trong tay sau đó đứng dậy quay về ghế ngồi

-"Gặp riêng hắn ta...Nhất Bác em điên rồi ư...cái tên đó là tên biếи ŧɦái lần trước còn thế với Tiêu Chiến..."nói tới đây Vương Y Bối lỡ miệng cô hơi nhỏ tiếng lại

-"Ai mà nghĩ hắn ta cũng thích nam nhân chứ lúc trước toàn ăn mỹ nữ không lẽ do hắn biếи ŧɦái tới lưỡng tính rồi" Kỷ Lý nhăn mặt nói

-"Hôm đấy xin lỗi vì tôi có việc gấp cần xử lí mà không chạy theo anh ấy" Vu Bân áy náy nói

-"Không phải lỗi của cậu...mọi chuyện đã có an bài" Vương Nhất Bác tiếp tục lấy thêm 1 điếu thuốc ra hút tiếp

-"Nghe bảo anh ấy hôm nay đi thử đồ cưới với Tuyên Lộ ấy..." Lưu Hải Khoan vừa nói vừa nhìn xem xét biểu hiện của Vương Nhất Bác thấy cậu vẫn bình tĩnh coi như không nghe thấy

-"Không ngờ anh ấy lại có quyết định như thế Nhất Bác cậu..." Lý Bạc Văn nhìn cậu uể oải nói trải qua bao nhiêu chuyện với nhau không ngờ kết cục lại thế này

-"Các cậu về trước đi...tôi muốn ở một mình" nghe Nhất Bác nói thế bọn họ cũng không nán lại thêm nữa...

-"Đi thôi Bối tỷ...đừng làm phiền cậu ấy" kéo Vương Y Bối ra ngoài vì Kỷ Lý thấy cô vừa định nói thêm điều gì...khi căn phòng chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác cậu đã không kiềm được mà rơi nước mắt hôm ấy từ ngày sau khi rời khỏi bệnh viện cậu đã biết Tiêu Chiến có đáp án gì chỉ là anh không nỡ nói trước mặt cậu thôi đưa tay lấy điện thoại bấm một dãy số mà Ông Vỹ lúc nãy vừa gửi qua tiếng chuông vừa reo một lúc thì một giọng cười ngả ngớn bắt máy

-"Nhị thiếu gia chịu gọi điện thoại cho tôi rồi à...có phải mấy nay bị đả kích rất thú vị hay không" hít sâu vào một hơi Vương Nhất Bác để mình có một tư thế thoải mái nói chuyện

-"Cậu làm rất giỏi tôi sắp thán phục.."cười lạnh lùng Vương Nhất Bác tiếp tục nói "Chúng ta gặp nhau đi tôi rất hứng thú với việc cậu đang làm không biết có muốn cùng bàn luận không"

-"Chậc chậc thế á tôi cũng nôn nóng muốn gặp kẻ bị bỏ rơi đây" Vương Hạo Hiên cười châm chọc

-"Còn hơn kẻ muốn chạm vào cũng bị hất hủi không thương tiếc" nghe xong Vương Nhất Bác không những không tức giận còn cười lạnh

-"Hahahahaha....không hổ là anh được thôi tôi cũng muốn gặp anh rồi đây" nói xong Vương Hạo Hiên cúp máy nằm trên ghế dài cười ngả ngớn từ trước tới nay hắn là người tuỳ tiện làm việc không theo nguyên tắc hắn biết mẹ mình lúc trước rất ác độc còn tìm cách hại mẹ của Vương Nhất Bác nhưng hắn thì khác hắn thích quang minh chính đại đấu với anh hơn vì thế mà Vương Nhất Bác không ghét mà rất hứng thú với cậu ta ( ở đây mình sợ mọi người đọc không hiểu nên giải thích thêm :Vương Hạo Hiên là người tốt chỉ là hơi ganh đua với Nhất Bác thôi chứ sau này rất nghe lời Nhất Bác)