Chương 15

Căn hộ Senwell nơi ở mà lúc đầu Tiêu Chiến đã nhờ Uông Trác Thành mua hộ,hiện tại Vương Nhất Bác vẫn thường xuyên ra vào để thăm anh

-"Anh vẫn còn giận à" từ công ty về tới đây Tiêu Chiến luôn giữ trạng thái im lặng khiến Vương Nhất Bác lo lắng

-"Không có...em về đi anh mệt rồi" đưa tay cởi cà vạt Tiêu Chiến đi đến sopha nằm xuống

-"Chuyện của Tống Tổ Nhi tôi sẽ xử lý ổn thoả...thật xin lỗi" nghe Vương Nhất Bác nói thế Tiêu Chiến thở dài đưa tay gác lên trán che khuất một nửa gương mặt

-"Tại sao lại là cô ấy..." giọng nói bất lực của Tiêu Chiến khiến trái tim Vương Nhất Bác thắt lại

-"Hãy tin tôi... lúc đó rất say không biết tại sao lúc tỉnh dậy cô ta đã nằm bên cạnh" Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh ghế thì thầm bên tai Tiêu Chiến

-"Say...say là có thể làm càng với người mà mình không có chút cảm tình nào sao" mặc dù có chút trách móc nhưng Tiêu Chiến cũng hiểu phận là đàn ông nữ nhi bên cạnh ai lại không xiêu lòng " Thôi bỏ đi chuyện đã tới nước này...nên chấp nhận nó thôi" thấy anh nói thế Vương Nhất Bác gấp gáp nói

-"Tiêu Chiến,anh hãy tin tôi...tôi thật sự chưa hề đυ.ng tới cô ta" đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn vàng nâu của Tiêu Chiến cậu thủ thỉ

-"Tôi tin em" đưa tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra " mấy nay bận tối mắt tối mũi với hạng mục này...cũng may rốt cuộc nó cũng rơi vào tay chúng ta"

-"Tiêu Chiến nhân duyên nào để anh quen biết được Hytoshi vậy" đây là sự thắc mắc mà Vương Nhất Bác muốn hỏi từ lâu

-"Lúc trước làm phục vụ ở quán coffee Tikami ông ấy thường xuyên tới đó để ngắm phong cảnh và thưởng thức cà phê,anh tình cờ nhìn thấy được bức tranh mà con gái ông ấy để lại...ông ấy đã ôm bức tranh đó đi khắp nơi để xem ai có thể hiểu được con gái ổng muốn truyền đạt lại cho ông điều gì" vừa nói Tiêu Chiến vừa chớp mắt anh nhớ lại khoảng thời gian cơ cực mà mình đã trải qua, nó như nỗi ám ảnh suốt quãng đời tốt nghiệp của anh ngẫm nghĩ anh lại nói "Anh đã nói lên được tâm hồn của bức tranh muốn gửi gắm đến ông...ông ấy rất cảm động nên ngỏ lời muốn nhận anh làm con nuôi đến tận mãi sau này anh mới biết được ông ấy là một nhân tài hội hoạ hiếm có...anh đã bỏ ra 6 tháng để học hỏi ông ấy mong ông ấy truyền đạt vốn kinh nghiệm đang có cho mình không ngờ ông ấy chấp nhận đồng ý còn không ngừng giúp đỡ anh"

-"Có phải những năm ấy anh đã rất cực khổ không" đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiêu Chiến

-"Không sao...mọi chuyện cũng đã qua rồi" Tiêu Chiến ngước nhìn Vương Nhất Bác cười nhẹ nhàng,sợ cậu nghĩ nhiều đang định nói chuyện khác thì bất ngờ

-"Đi tắm thôi..."nói xong Vương Nhất Bác bỗng bế ngang Tiêu Chiến lên làm anh hoảng hốt giữ chặt lấy cổ cậu

-"Nhất Bác...em làm gì vậy" mở to hai mắt nhìn cậu

-"Đi tắm"

-"............." ngơ ngác anh vẫn chưa hiểu Vương Nhất Bác đang làm gì?thấy thế Vương Nhất Bác nói to hơn cho anh nghe rõ

-"Chúng ta cùng tắm" dứt lời cậu thấy Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt

-"Em điên à...mau bỏ anh xuống" ngượng ngùng Tiêu Chiến bắt đầu vùng vẫy muốn xuống nhưng Vương Nhất Bác vẫn giữ chặt anh trên tay

-"Này...mau thả anh xuống" giương mắt cảnh cáo Vương Nhất Bác thấy cậu không có ý định thả anh,Tiêu Chiến đưa răng thỏ nhào qua cắn cổ cậu

-"Aaaa...anh là chó ư...anh sẽ biết tay tôi" bị Tiêu Chiến cắn đau điếng Vương Nhất Bác thẹn quá hoá giận nhanh chóng bế anh vào nhà tắm mặc kệ sự la hét của anh mà đặt anh lên bệ tủ đựng dụng cụ sinh hoạt bên trong

-"Em đi ra ngoài ngay..." vừa nói Tiêu Chiến vừa đẩy bã vai Vương Nhất Bác nhưng đã bị cậu chộp lấy cổ tay bắt anh nhìn thẳng vào mắt cậu

-"Tiêu Chiến hạng mục đã kết thúc...anh có còn nhớ lúc ở phòng làm việc tôi đã từng nói gì không" nhớ lại hôm ấy Tiêu Chiến lập tức thẹn thùng anh đưa hai tay che mặt mình lại

-"Anh tưởng e chỉ đùa thôi" anh nói trong sự ngượng ngịu khiến Vương Nhất Bác bật cười..nghe được giọng cười của cậu Tiêu Chiến ngước lên nhìn lúc này khuôn mặt Nhất Bác rất dịu dàng không còn lạnh nhạt như ban sáng nữa...cậu đang ở rất gần anh,thấy Tiêu Chiến cứ nhìn mình Vương Nhất Bác nhướng mắt

-" Không cần nhìn...cơ thể của tôi tất cả đều thuộc về anh" một tiếng nổ ầm vang trong đầu Tiêu Chiến anh ngây người nhìn Vương Nhất Bác chưa kịp định thần cậu ấy đã khom người chặn miệng anh lúc đầu còn dịu dàng nhưng sau đó cạy miệng đưa đầu lưỡi vào quấn lấy lưỡi anh rất quyết liệt khiến Tiêu Chiến thở không nổi đang định né tránh thì Nhất Bác đã ngừng lại động tác sao đó lưu luyến rời khỏi môi anh cứ tưởng như vậy đã kết thúc không ngờ Vương Nhất Bác đưa tay cởi từng cút áo của bản thân từ từ lộ ra những đường cong quyến rũ khiến Tiêu Chiến nhớ đến 5 năm trước anh từng thấy những đường nét này tại nhà cậu mặc dù lúc ấy còn trẻ nhưng cậu đã có múi nào ra múi nấy bây giờ nhìn lại nó còn quyến rũ hơn rất nhiều...đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến biết tối nay mình xong thật rồi đang định tìm cách chạy thoát thì anh đã bị cậu bế xuống bồn tắm quăng vào đấy nước trong bồn văng tung toé khiến cả hai ướt sũng

-"Nhất Bác...em..." đang định nói tiếp thì anh lại bị cậu đè ra bồn tắm hôn tới tấp...cậu hôn từ từ xuống cổ anh sau đó gặm nhắm để lại rất nhiều vết tích đỏ trên người anh,cởi lớp áo vướn víu trên người mình Vương Nhất Bác đưa tay cởϊ áσ Tiêu Chiến khiến anh hoảng hốt từ trước tới nay chưa ai chạm vào cơ thể khiến anh giật mình theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay của Vương Nhất Bác

-"Đừng sợ...tôi sẽ nhẹ nhàng với anh" giọng nói của Vương Nhất Bác rất uỷ mị như đang thôi miên Tiêu Chiến từ từ buông tay cậu ra rốt cuộc Tiêu Chiến cũng bị kéo áo xuống lộ ra xương quai xanh mỹ miều,mỗi lần Tiêu Chiến nghiêng người ánh mắt của Vương Nhất Bác bắt đầu tối lại cậu đưa môi đến hôn từ cổ anh xuống tới ngực,tay thì không ngừng vuốt ve cơ thể anh

-"Nhất Bác...anh..anh" cảm thấy cơ thể đang thay đổi Tiêu Chiến bắt đầu rêи ɾỉ khiến Vương Nhất Bác càng hôn anh điên cuồng hơn..cậu nửa quỳ trong bồn tắm sau đó xoay mạnh người Tiêu Chiến khiến anh đưa lưng về phía cậu...đưa tay cởϊ qυầи của Tiêu Chiến lúc nơi ấy bắt đầu lộ ra trước mắt cậu thì cậu đưa mắt thấy Tiêu Chiến vẫn còn chìm đắm trong cơn hôn triền miên vừa rồi,không chịu được sự quyến rũ này của anh,Vương Nhất Bác cúi đầu vừa hôn vừa quấn quít lấy anh để anh mất tập trung sau đó cậu đưa tay từ từ chạm vào nơi tư mật ấy khiến Tiêu Chiến giật bắn mình đang định vùng vẫy đã bị Vương Nhất Bác kiềm chặt lấy không buông

-"Á...em...làm gì vậy...đừng mà.." mặc kệ tiếng nỉ non của anh Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục tiết tấu ở tay khiến Tiêu Chiến muốn ra ngoài...lần đầu tiên bị như thế còn lại là với Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến thấy mình thật bẻ mặt..anh vừa định bỏ cuộc thì nghe Vương Nhất Bác nói

-"Chiến Ca...lát nữa sẽ rất đau...anh hãy cố chịu một chút" vẫn chưa hiểu tiếp theo xảy ra việc gì mà Nhất Bác lại dặn mình như thế làm anh hoang mang thì bất ngờ lại bị cậu bế bỗng ra khỏi bồn tắm,Vương Nhất Bác quơ lấy cái khăn lớn chùm vào người Tiêu Chiến nhanh chóng đưa anh vào phòng ngủ khi cảm thấy lưng mình đã chạm tới giường Tiêu Chiến siết chặt cổ Vương Nhất Bác anh căng cả người lên nhìn động tác cởϊ qυầи dứt khoát của cậu

-"Nhất Bác...em thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa...chúng ta như vậy..." Tiêu Chiến định chèn thêm câu (có được xem là nɠɵạı ŧìиɧ không) thì nghe Vương Nhất Bác lạnh giọng đáp

-"Trong lòng tôi ngoài anh ra chả có bất kì người nào khác" xoay người Tiêu Chiến lại Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào nơi ẩn đỏ bên dưới của anh khi ngón tay của cậu đưa vào Tiêu Chiến nhíu mày nhưng anh không hét lên mà mặc cho cậu càn quấy bên trong thấy Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh Vương Nhất Bác thoa một ít dầu bôi trơn vào huyệt hậu của anh cho anh thoải mái hơn..cúi người hôn vào tai và gáy Tiêu Chiến để anh từ từ tiếp nhận mình...đến khi thấy bên trong Tiêu Chiến đã giãn ra Vương Nhất Bác nhanh chóng tiến vào khiến Tiêu Chiến hét lớn

-"Á.....đau quá...mau ra lại đi...đau quá" vừa la anh vừa vùng vẫy nhưng bị Vương Nhất Bác kiềm chặt

-"Anh đừng cựa quậy..nó sẽ khiến anh đau hơn hãy nằm yên đi" không những anh đau Vương Nhất Bác cũng đau không kém anh,Tiêu Chiến càng vùng vẫy thì càng siết chặt nơi đó của cậu khiến cậu thở hắt ra...đưa tay lau nước mắt của Tiêu Chiến cậu hôn nhẹ lên cạnh mặt anh

-"Ráng chịu một chút...sẽ ổn thôi" nói rồi Vương Nhất Bác bắt đầu chuyển động,mỗi lần va chạm cậu đều nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến cho đến khi chân mày anh giãn ra thì cậu không còn dịu dàng nữa mà mỗi lần thúc đều mạnh bạo khiến Tiêu Chiến rêи ɾỉ,cậu biết anh đang rất hưởng thụ nhìn vẻ mặt của anh Nhất Bác cười thoã mãn

-"Aaaaa...nhẹ thôi...nhẹ thôi"Tiêu Chiến xoay nửa người lại đưa tay nắm lấy thắt lưng của Vương Nhất Bác,cậu đang muốn lấy mạng anh mà Tiêu Chiến nghĩ

-"Trả lời tôi...tại sao đêm ấy lại khóc thương tâm như thế" hỏi xong cậu lật người Tiêu Chiến lại bắt anh đối diện với mình,cậu nắm lấy một bên chân của anh tiếp tục ra vào không ngừng khiến Tiêu Chiến xấu hổ anh đưa tay che mặt mình lại mà rêи ɾỉ

-"Aaa...không biết...aaaa...do lúc ấy sợ cậu bỏ mặc tôi...aaaa...không được rồi nhẹ thôi...Nhất Bác" giọng Tiêu Chiến đã bắt đầu thay đổi anh không còn vẻ nghiêm trang đạo mạo thường ngày của mình vốn có nữa...Tiêu Chiến lúc này thấy mình xấu hổ không thôi

-"Lần sau có gì phải nghe tôi giải thích...không được như thế nữa...có nghe không" vừa nói cậu vừa thúc mạnh vào như lời cảnh cáo anh

-"Á.....Nhất Bác anh biết lỗi rồi...aaaa đừng vậy mà" Tiêu Chiến thở hỗn hễn vì la hét không những vậy còn phải vận động kiểu này khiến anh kiệt sức...thấy Tiêu Chiến đã gần như thấm mệt Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hơn với anh,cậu biết việc ở công ty cả mấy tuần nay khiến anh rất mệt mỏi khom người hôn vào khoé môi Tiêu Chiến nở nụ cười hài lòng không chừng chừ lâu thêm cậu nhanh chóng va chạm liên tục dẫn đến cao trào sau đó hai người cùng lêи đỉиɦ gục vào nhau...tựa đầu vào vai Tiêu Chiến,Vương Nhất Bác khẽ thì thầm

-"Em yêu anh,Chiến ca" nghe thế Tiêu Chiến nhắm mắt nở một nụ cười ấm áp hiện tại anh thấy rất hạnh phúc khi có thể hoà mình thành một với Nhất Bác

-"Anh cũng thế,Cún con à" xoa đầu cậu sau đó cả hai dựa vào nhau chìm vào giấc ngủ sau bao ngày vất vả cho hạng mục này

P/S:Huhu tôi viết xong chap này mà tôi xấu hổ theo luôn ấy...🙈 cảnh H mọi người đọc có gì ko ổn thì cho mình một vài góp ý...để lần sau mình cố gắng hơn....Cám ơn nhiều ạ❤️