Chương 44

Chiết Diễm nói rất có lý, chỉ cần nói rõ ràng thì sẽ không có hiểu lầm. Ly Hạc Xuân muốn Chiết Oản cũng học theo.

Nhưng nàng chỉ ậm ừ một tiếng, tiếp tục cắm hoa và hỏi: "Vậy mười mấy ngày nay vì sao chàng không đến?"

Nàng tỏ ra như mới vừa phát hiện ra chuyện này. Ly Hạc Xuân thở dài vì sự chậm hiểu của nàng, nói rõ ràng: "Ta không đến, nàng nghĩ thế nào?"

Chiết Oản cúi đầu nghịch hoa cỏ: "Chàng chắc hẳn rất bận. Thϊếp không muốn quấy rầy chàng."

Những lời này nghe có vẻ dễ nghe hơn. Ly Hạc Xuân chỉ có thể lựa chọn bỏ qua không so đo với một kẻ ngốc. Buổi tối hắn ở lại Thương Vân Các và bảo đầu bếp Lý làm một đĩa tôm rang.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng hắn đã dậy đi thượng triều.

Chiết Oản vẫn ngủ như mọi khi, chờ đến khi mặt trời lên cao, nàng ăn sáng rồi mới dẫn theo một đám người đi thỉnh an ở Sơn Hải Viện. Vừa lúc gặp tứ cô nương, hai người liền cùng nhau đi.

Tứ cô nương cười nói: "Hôm nay kiểu tóc của tẩu tẩu đẹp thật."

Chiết Oản: "Ta cũng thấy đẹp, hơn nữa lại nhẹ nhàng, không cần phải búi tóc cao."

Nàng ngẩng đầu nhìn kiểu tóc của tứ cô nương: "Nếu tóc của cô nương thêm một bông hoa hải đường thì đẹp hơn nữa."

Tứ cô nương sờ sờ tóc: "Phải không? Nhưng hiện giờ không có hoa hải đường, phải đến tháng tư năm sau mới có."

Chiết Oản không có sở thích gì khác ngoài trồng hoa và cắm hoa. Nghe vậy, nàng cười nói: "Cũng có hoa hải đường bốn mùa, chỉ là loại này khá khó trồng, cần phải trồng trong phòng ấm. Phủ chúng ta không phải có phòng ấm sao? Có thể cho người thử trồng các loại hoa hải đường."

Tứ cô nương không yêu thích hoa cỏ, cũng không hiểu về hoa, đột nhiên nghe nói cảm thấy thú vị: "Nếu trồng được, ta muốn mời nàng đến thưởng thức."

Chiết Oản: "Hình như ta đã đọc được ở đâu đó, hôm nay ta cũng muốn đi dạo trong phòng hoa cỏ, đến lúc đó hỏi người trong phòng xem sao."

Nắng sớm lấp lánh trên khuôn mặt nàng, khiến người ta không nhìn rõ. Nhưng kỳ lạ là, không cần nhìn tướng mạo, chỉ cần nghe giọng nói thanh thanh của nàng, cũng có thể biết được nàng là một người thực sự ôn nhu.

Tứ cô nương không khỏi nhìn nàng một cái, cảm thấy vị tân tẩu tẩu này rất kỳ quái.

Lại nói tiếp, nàng gả vào phủ được vài ngày, cũng chỉ nói chuyện nhiều với mình, ngày thường ít nói trước mặt mẫu thân và các tẩu tẩu khác, ngay cả với đại ca ca, cũng không thể khiến nàng nói nhiều lời.

Tứ cô nương không thể đoán được thái độ của Chiết Oản.

Nói thật lòng, lần đầu tiên được Chiết Oản nở nụ cười rạng rỡ, tứ cô nương còn tưởng rằng đại tẩu muốn mượn sức mình. Nàng không muốn đắc tội với người tính tình như vậy, nên không dám làm gì.

Tuy nhiên, các tẩu tẩu khác đều khinh thường đại tẩu, xa lánh hoàn toàn. Mẫu thân cũng không đối xử tốt. Nếu nàng quá thân thiết với đại tẩu, liệu có ổn hay không?

Tứ cô nương vì thế còn cả đêm không ngủ, kết quả lại phát hiện chính mình phiền não là dư thừa. Chiết Oản căn bản không có tới đi tìm nàng. Nếu là trên đường gặp phải, liền giống như hiện tại như vậy nói vài câu, cũng không cùng nàng nắm tay hay kéo nàng. Nếu không gặp nhau, khi ở nhà mẫu thân, đại tẩu cũng không nói chuyện với nàng, cũng không đến gần nàng.

Sau vài ngày quan sát, tứ cô nương cũng dần hiểu ra: Vị đại tẩu này là người thông tuệ, tuy thân cận với mình, nhưng cũng không muốn gây phiền toái cho mình.