Chương 45

Vì là thứ nữ, cuộc sống vốn không dễ dàng. Tứ cô nương trong lòng cảm kích, cũng thực sự thích tính tình của đại tẩu. Không khỏi nói thêm vài câu về sở thích của mình: "Ta không thích hoa cỏ lắm, nhưng lại thích ăn uống. Đại tẩu nếu không ngại, ta có thể tặng cho nàng mấy quyển thực đơn."Chiết Oản có chút bất ngờ trước sự thân thiết đột ngột của nàng, nhưng vẫn vui vẻ đáp lời: "Được thôi."

Khi vào trong viện Sơn Hải, những người khác cũng đã đến. Triệu thị đang hỏi chuyện Tống gia đại thiếu phu nhân: "Nguyệt Nương, tẩu tẩu nhà ngươi đây cũng là hài tử thứ tư, lại là con trai. Ta tính cũng sắp đến ngày đầy tháng, mẹ của con đại khái là muốn tổ chức một bữa tiệc lớn phải không?"

Tam thiếu phu nhân miệng luôn nở nụ cười duyên dáng: "Vâng, mẹ nói muốn làm tiệc đầy tháng, đến lúc đó mời cả nhà chúng ta qua trò chuyện vui vẻ."

Nàng cười nói: "Mẹ con cũng nhớ bà. Còn nói giờ đây muốn uống chén rượu gạo mà không tìm thấy người."

Triệu thị đầy mặt ý cười, vỗ vỗ tay nàng: "Ta và mẹ con hồi trẻ vào mùa đông đều thích uống một chén rượu xoàng."

Nhưng sau khi gả chồng lại không có cơ hội tề tụ, bà không khỏi hứng thú: "Bảo mẹ ccon chuẩn bị sẵn rượu gạo thượng hạng, ngày ấy ta nhất định đến phụng bồi."

Tam thiếu phu nhân gật đầu: "Vậy để con sai bà tử gửi lời nhắn."

Nhị thiếu phu nhân cùng Tứ thiếu phu nhân cổ vũ: "Mẫu thân nếu muốn uống rượu, hãy gọi chúng con cùng."

Triệu thị gật đầu vui vẻ: "Lần tới chúng ta nấu lẩu, gọi người cho sườn non hầm mềm vào trong nhúng thịt ăn, lại uống rượu cay, mới gọi là đã miệng."

Tứ cô nương cười nói: "Dù trời mưa hay tuyết rơi, mở cửa sổ ra, để tiếng mưa tuyết như bản nhạc du dương, thật là tao nhã và thanh lịch."

Triệu thị vỗ tay cười sảng khoái: "Xem ra vẫn là các cô nương hiểu ý ta hơn."

Sau đó liếc mắt nhìn thấy Chiết Oản im lặng không nói. Trong nháy mắt, bà tỏ ra không hề thích thú, trong đầu lại nghĩ tới lời nói của nhi tử hôm qua.

“Chiết Oản xuất thân thế nào cũng là thê tử của nhi tử, mẹ nên cho nàng làm quản gia, chứ không phải để nàng làm đại lao cho tam đệ muội.”

Triệu thị tức nghẹn họng. Đôi khi bà thật không hiểu nổi tâm tư của nhi tử- chuyện hậu trạch này, hắn nhọc lòng làm gì? Là một đại nam nhân, còn có bà ở đây, sao lại mang chuyện này ra nói. Bình thường nam nhân căn bản không thể hiểu nổi chuyện này!

Có phải Chiết thị xúi giục hắn? Không, tiểu Chiết thị không có tâm cơ như vậy, sợ là đại Chiết thị muốn ghi “công lao”.

Bà trong lòng không vui, nhưng không thể không nể mặt nhi tử đại Chiết thị cũng đã qua đời, chỉ có thể nén giận, nói: “Con gả về đây cũng được vài ngày, Xuyên ca nhi còn ở chỗ ta dưỡng, con nhàn rỗi không có việc gì, nên tiếp nhận việc quản gia?”

Tam thiếu phu nhân bỗng cứng người, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Nhưng Chiết Oản lại đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhẹ giọng nói: “Tam đệ muội mọi việc đều quản lý rất tốt, con tiếp nhận lại luống cuống tay chân, không bằng cho con quản việc hoa cỏ, thử xem.”

Tam thiếu phu nhân kinh ngạc nhìn Chiết Oản, thần sắc cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lập tức đi đến chỗ Triệu thị. Triệu thị lại nhíu mày không nói: Nhi tử đến cầu xin, nàng lại không muốn, chẳng lẽ không nhớ chuyện trước đây đã nói sao?

Nhưng dù không nói tốt, chuyện tốt như vậy, nàng lại từ chối, thật là không biết điều.

Bà vốn dĩ đã không ưa gì con dâu này, nên cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, vậy con hãy tiếp nhận việc quản lý hoa cỏ. Ta thấy con cũng thích hoa hoa cỏ cỏ.”

Chiết Oản: “Vâng, con quả thực rất thích hoa hoa cỏ.”