Chương 9

Owen này trông giống như con lai, có một đôi lông mày xinh đẹp, mái tóc nâu hơi dài uốn nhẹ quanh cổ, chiếc áo khoác được thiết kế riêng buông hờ hững trên vai, lộ ra chữ T trắng bên dưới.

Anh ta phát hiện Ninh Cáp đang nhìn mình, đôi mắt cong lên như là chào hỏi.

Ninh Cáp với vẻ mặt không cảm xúc gật đầu nhẹ với anh ta, sau đó hướng mắt sang chỗ khác.

Một cô gái trẻ mặc áo có biểu tượng thương hiệu trên ngực, dáng vẻ như chị chủ quầy, lại trang điểm như một thiếu nữ mới lớn – Chị Chủ Quầy, thấp giọng hỏi: “Chúng ta bị kéo tới nơi này, muốn ra ngoài thì phải làm sao?”

“Lần đầu tiên vào phó bản à?” Owen cười ấm áp với Chị Chủ Quầy, “Chúng ta phải tìm được ‘điểm neo’ của phó bản này. Sau khi tìm được mới có thể rời đi.”

Ninh Cáp nghĩ thầm: Mới vừa rồi nhìn thấy từ “điểm neo” trong mô tả nhiệm vụ, nhưng lúc đó quá phấn khích, chỉ chú ý tới thế giới thật hay giả, không quá để ý tới nó.

Chị Chủ Quầy cũng hỏi: “Điểm neo? Điểm neo là cái gì?”

“Điểm neo có thể là một vật, có thể là người, có thể là cảnh, có thể là một dòng chữ, cũng có thể là bất cứ thứ gì, nhưng tóm lại rất khó để tìm thấy nó.” Owen giải thích, “Nếu như tìm thấy, chỉ cần dùng vòng tay rà quét một chút là được. “

Anh ta đưa tay ra và bật dây đeo tay của Chị Chủ Quầy, chuyển sang một giao diện được đánh dấu “Rà quét điểm neo”.

Phía dưới là ký hiệu ống kính máy ảnh.

Owen nhấp vào hai chữ “điểm neo”, ngay lập tức xuất hiện mô tả:

【Sau khi rà quét điểm neo rà quét thành công mới có thể rời khỏi thế giới phó bản. Lưu ý: Phó bản lần này được giới hạn trong tám giờ và bạn chỉ có thể rà quét đúng ba lần.】

“Cố gắng tìm đi” Owen nói, “Chúc cô có thể sống sót cho đến khi tìm thấy điểm neo”.

Anh ta nói điều này với một nụ cười trên môi, giọng điệu chân thành, nhưng lại khiến cho đoàn người phía sau lạnh toát sống lưng.

Tất cả mọi người cùng nhau lên lầu.

Trên hành lang trải thảm sẫm màu, hoa văn trên giấy dán tường xếp tầng tầng lớp lớp, trong không khí thoang thoảng mùi mốc, như mùi hơi người đang bị treo lơ lửng, đang vùng vẫy hấp hối đến chết.

Một bên hành lang là các phòng, bọn họ mở ra năm căn phòng, hai người tạo thành một phòng, sắp xếp theo thứ tự một dãy từ 201 đến 205, phòng 203 của bọn Ninh Cáp nằm ở giữa.

Ngay khi mọi người bước đến hành lang, chiếc vòng như không thể chờ đợi thêm mà rung lên.

【Cuộc hành trình mệt mỏi, chắc hẳn nhóm các bạn đều mệt mỏi muốn chết rồi đúng không? Xin mời về phòng để nghỉ ngơi.

Nhiệm vụ: Nghỉ ngơi.

Mô tả: Cứ mỗi 20 phút nghỉ ngơi, người chơi có thể di chuyển tự do trong 10 phút, cứ thế lặp lại, không được mở cửa trong thời gian nghỉ ngơi nha.】

Mọi người nhìn nhau.

Mọi kẻ ngốc đều biết rằng 20 phút bắt buộc “nghỉ ngơi” này nghe có vẻ tốt, nhưng chắc chắn đây không phải là chuyện tốt.

Không ai dám nhúc nhích.

Chỉ có Bùi Hàn là người duy nhất dùng hai ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp, kẹp lấy thẻ ra vào, bước đến cửa số 203, gọn gàng và linh hoạt nhét thẻ vào khe một cách trơn tru.

Cửa khóa kêu ‘tích’ một tiếng rồi mở ra, anh ta đút thẻ vào để phòng có điện, cực kỳ lưu loát.

Động tác nhanh nhẹn như thế khiến Ninh không thể hiểu nổi, chỉ toát ra một câu trong đầu: Vội vàng đi đầu thai.

Đèn trong phòng sáng trưng.

Gần cửa là một phòng vệ sinh nhỏ, phía bên trong là chỗ ngủ, trừ một cái bàn và một cái ghế ra, còn có một cái giường đôi và hai cái tủ đầu giường, ngoại trừ kiểu trang trí hơi cũ một chút, nhìn chung mọi thứ khá trung tính, cũng không có gì đặc biệt.

“Phòng này không có cửa sổ à?” Tóc Bạc Xám thò đầu vào trong.

Tất nhiên Ninh Cáp này biết rằng không chỉ phòng này mà tất cả các phòng ở đây đều không có cửa sổ.

Bùi Hàn vào phòng, Ninh Cáp liền đi theo anh ta, thấy họ dẫn đầu, những người khác cũng quẹt thẻ vào phòng của mình.

Chiếc vòng vang lên: 【Ở đây tôi xin nhắc bạn: Vì sự an toàn của người thân và tài sản, xin hãy đóng cửa lại! 】