Chương 10

Tin nhắn yêu cầu đóng cửa liên tục báo lên hai lần, cái vòng tay chết tiệc này cứ ‘nhìn chằm chằm’ vào cửa không buông.

Ninh Cáp đóng cửa phòng lại, theo tiếng vang nhỏ “Cạch” một cái, thời gian 20 phút “nghỉ ngơi” đếm ngược bắt đầu.

Cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Lần đầu tiên bị nhốt chung với một người đàn ông xa lạ, Ninh Cáp hơi ngượng ngùng, lặng lẽ gắp một nhúm măng từ trong hộp lẩu Oden.

Bùi Hàn để tay vào túi quần, ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng nhặt các loại khăn tắm và xà phòng lên nghiên cứu một chút, trông giống như đang đi thăm viện bảo tàng vậy.

Cách âm ở đây không tốt lắm, ngoài ra còn có tiếng đóng cửa và tiếng người nói chuyện được truyền ra từ bên cạnh.

Bùi Hàn tham quan xong, anh ta quay trở lại giường.

Thứ cuối cùng anh nghiên cứu là thứ bắt mắt nhất trong phòng, vừa bước vào cửa, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy —

Phần trang trí ở đầu giường rất đặc biệt, có khung ảnh bằng gỗ đóng vào tường, bên trong có dán báo cũ tứ phía.

Bùi Hàn bước đến bức tường và nhìn vào tờ báo.

Tờ báo chỉ dính bốn phía, phần giữa hơi phồng lên, anh ta dùng ngón tay ấn nhẹ.

“Hình như có cái gì đó ở phía dưới.”

Anh ta bỗng nhiên lên tiếng, dọa Ninh Cáp giật mình.

Tất nhiên là có cái gì đó rồi. Ninh Cáp cắn một miếng măng. Bên dưới tờ báo là áp phích của ngôi sao điện ảnh.

Anh trai cô thích phim kinh dị. Ở đây, mỗi một phòng là một khung ảnh l*иg tấm áp phích, mỗi tấm áp phích đều là áp phích của các bộ phim khủng bố kinh dị mà anh ấy sưu tầm được, nó được dán vào khung ảnh ở đầu giường mỗi phòng.

Các bức tranh đều chỉ là giả mù sa mưa, giả ma giả quỷ, cố ý hù dọa mấy loại người khác.

Trong trí nhớ của cô, công việc kinh doanh của nhà nghỉ nhỏ không tốt, nếu dán những tấm áp phích như thế này mà kinh doanh tốt thì mới là kỳ quái, Ninh Cáp kiên trì muốn xé chúng xuống, nhưng áp phích được dán quá chắc, nếu xé thì sẽ hỏng ngày, anh trai luyến tiếc, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, chọn biện pháp quét hồ dán lên.

Đều là do Ninh Cáp tự tay dùng hồ để dán chúng lên đấy.

Không biết ký ức này có phải là thật hay không, dù sao hiện tại Ninh Cáp cũng có ký ức như vậy ở trong đầu.

Bùi Hàn với tay mở tờ báo.

“Đừng.” Ninh Cáp ngăn anh ta lại.

Bùi Hàn quay đầu lại, dùng ánh mắt viết lên câu hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Cáp ăn xong miếng măng, sau đó lấy ra một cái que nhỏ ghim củ cải, “Tôi đang ăn sáng, nếu thứ dưới poster có thứ gì làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi thì sao?”

Tấm áp phích khó coi, Ninh Cáp không muốn nhìn thấy nó.

Cô nói thêm, “Ít nhất là chờ đến khi tôi ăn xong. Vòng tay bảo chúng ta nghỉ ngơi, chúng ta không nên làm gì cả, cứ ở đây nghỉ ngơi, không tốt sao?”

Bùi Hàn hơi nhướng mày, nhưng cũng ‘nghe lời’ thu tay về, ngồi xuống giường gần đó.

Căn phòng không lớn, chỉ có hai người cùng một chiếc giường to chiếm gần như toàn bộ diện tích, bầu không khí mập mờ.

Cũng không tính là quá mập mờ, bởi vì không khí tràn ngập mùi lẩu Oden.

Ninh Cáp ngồi xuống chiếc ghế cách anh xa nhất, xiên xiên vài món bên trong ly lẩu trên tay.

“Ăn một xâu?” Giọng điệu không có chút chân thành nào.

“Cảm ơn, không cần.” Bùi Hàn từ chối, liếc nhìn Ninh Cáp rồi đột nhiên hỏi: “Người mới?"

Ninh Cáp đáp ừ.