Tóc Bạc Xám ngay lập tức phản đối.
“Hai tấm áp phích vừa rồi là phim kinh dị kiểu Mỹ, có thể chém bằng dao và rìu, không quá khó để xử lý, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng những thứ khác trong áp phích chúng ta đều có thể giải quyết được.”
Anh ta run rẩy, “Ví dụ như ai đó ở Nhật Bản…”
Da Đầu Xanh nhanh chóng hỏi: “Là ai?”
Ngay cả Chị Chủ Quầy, người có lá gan lớn mật cũng co rúm lại, “Chúng ta đừng nói về nó được không?”
Cô gái trẻ mặc vest từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng, luôn yên lặng lắng nghe, lúc này đột nhiên nói: “Nếu thả cô ta ra ngoài, tôi sẽ tự sát ngay tại chỗ.”
Ninh – mù phim kinh dị – Cáp hoàn toàn không biết rốt cuộc “Ai đó” trong miệng bọn họ là ai.
Owen không tham gia cuộc thảo luận của họ, vẫn mãi mê trầm tư với suy nghĩ của bản thân: “Thực ra tôi nghĩ rằng, đây có thể là một phản ứng dây chuyền (nối tiếp).”
Anh ta nói: “Mọi người nghĩ xem, lúc đầu, người chơi ở phòng 202 là người đầu tiên mở tấm áp phích và thả tên đeo mặt nạ ra. Sau khi họ chết, tên đeo mặt nạ đến phòng 205, thứ tiếp theo xuất hiện trong phòng 205 là con búp bê trên tấm áp, sau đó con búp bê đã có mặt ở phòng 203, vì thế nếu tôi đoán không nhầm, thứ tiếp theo sẽ xuất hiện sẽ là thứ trên tấm áp phích của phòng 203.”
Tất cả mọi người cùng nhau quay đầu nhìn tờ báo trên tường phòng 203.
Owen gợi ý: “Không biết bên trong là cái gì. Hay là chúng ta xé nó ra xem?”
Bọn họ không biết, nhưng Ninh Cáp biết.
Trên tấm áp phích của căn phòng 203 này là ảnh của một người phụ nữ mặc quần áo trắng với mái tóc đen dài.
Vừa rồi khi ăn hộp lẩu Oden, Ninh Cáp vốn dĩ không muốn để Bùi Hàn xé báo chỉ vì cô không muốn gặp người phụ nữ kia cho lắm, nếu hình ảnh của cô ta hiện lên sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của cô.
“Xé nó sao?” Bùi Hàn ung dung vác rìu bước tới tờ báo, trưng cầu ý kiến
của mọi người.
“Xé!” Owen xắn tay áo với vẻ mặt phấn khích, như thể sòng bạc sắp bắt đầu ván mới.
“Đừng xé ra được không?” Tóc Bạc Xám nói, “Nếu đây là một phản ứng dây chuyền, có lẽ dù chúng ta có xé tờ báo hay không cũng giống nhau. Cứ tạm thời không xé, thử qua một vòng nữa xem thế nào rồi tính tiếp.”
Thời gian “nghỉ ngơi” của vòng thứ tư bắt đầu. Phòng ai người đó về.
Ninh Cáp vẫn ngồi trên chiếc ghế như cũ, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh một cách chán nản.
Lần này, Bùi Hàn không ngồi trên giường mà dựa vào tường, anh ta híp mắt nhìn tờ báo treo tường một cách trầm tư.
Bùi Hàn vừa mới động thủ chém người, cúc áo trên cổ áo bị đứt khiến cho phần cổ áo bị xé toạc hơn so với ban đầu, lộ ra một phần ngực và xương quai xanh xinh đẹp.
Anh ta đang đùa nghịch với chiếc rìu trong tay, tuy trông lười biếng nhưng vẫn đầy cảnh giác với mọi thứ xung quanh, giống hình tượng một con báo đang nghỉ ngơi sau khi đi săn.
Như cảm nhận được ánh mắt của Ninh Cáp, Bùi Hàn đột nhiên quay đầu lại.
Lần này là Ninh Cáp nhìn lén anh ta, vừa vặn bị anh ta bắt gặp.
Lúc này nếu cô quay đầu sang chỗ khác thì có vẻ như cô đang chột dạ.
Ninh Cáp vờ tỏ ra không có việc gì, đầu không nhúc nhích, thậm chí mặt không chút biểu cảm nào, từ từ di chuyển ánh mắt nhìn thẳng về phía đôi mắt Bùi Hàn.
Lần trước Ninh Cáp cũng nhìn anh ta như thế này, nhưng anh ta lại đáp lại hành động của cô bằng cách né tránh, không thèm để ý, xem như anh ta đã chịu thua.
Rõ ràng lần này anh ta không muốn nhận thua, còn đang thay đổi chiến lược của mình… Bằng cách nhìn chằm chằm lại Ninh Cáp với đôi mắt sâu hút.
Không hiểu vì sao cả hai lại tham gia trò chơi đấu mắt nhảm nhí này, ai di chuyển ánh mắt trước thì người đó sẽ thua.
Khi kết quả còn chưa được xác nhận, bỗng có tiếng người hét lên ở phòng bên cạnh.
“Có thứ gì đó hiện ra! Mọi người mau tới đây!!”