Chương 17

Ngay bên tường bỗng xuất hiện một con búp bê xấu xí, trông nó giống hệt như con búp bê trên tấm áp phích ở phòng 205.

Đầu con búp bê rất lớn, cao gần bằng một nửa chiều cao của người lớn, xung quanh thân nó đều đầy rẫy các vết sẹo, giống như từng bị ai đó cắt thành khúc sau đó khâu lại, trên mặt cũng không ngoại lệ, thế nên ngũ quan của nó trông cực kỳ dữ tợn.

Trong tay con búp bê còn đang nắm chặt vũ khí – Một cây kéo cực lớn.

Nó liếc mắt nhìn Ninh Cáp, nhấp cây kéo mở ra đóng vào giống như càng cua, từng bước đi thẳng về phía Ninh Cáp.

Nó thật sự muốn tấn công Ninh Cáp.

Đều là NPC, có nhất thiết phải đối phó lẫn nhau không.

Ngay khi đôi chân ngắn ngủn của nó vừa vươn ra, bước đi chưa được hai bước đã bị Bùi Hàn chặn lại.

Bùi Hàn hừ lạnh một tiếng, nhặt chiếc rìu chữa cháy cạnh giường chém xuống.

Mặc dù con búp bê bị Bùi Hàn làm cho rối loạn, cử động của nó vẫn rất nhanh nhẹn, nó uốn éo xoay eo, nhanh chóng né tránh chiếc rìu. Bỗng nhiên, cây kéo xoẹt một đường về phía mắt cá chân Bùi Hàn.

Bùi Hàn linh hoạt tránh lưỡi kéo sắc bén kia, nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài của mình lên, đá một cú vào lưng con búp bê khiến cho nó văng ngã lên trên nền đất.

Không đợi nó kịp bò dậy, Ninh Cáp cầm cái ghế, tiến lên hai bước đập vào đầu nó.

Con búp bê bị choáng vì cú đánh vừa rồi, nó tiếp tục giãy giụa, chưa kịp đứng dậy thì chiếc rìu của Bùi Hàn lại tiếp tục bổ xuống.

Bùi Hàn không khách khí mà bổ xuống hết rìu này đến rìu khác, mang theo vẻ mặt nghiêm túc như muốn băm con búp bê thành nhân bánh sủi cảo.

Băm nát thành thế này rồi, các vết rách trên gương mặt dần dần như muốn khép lại, các vết khâu bắt đầu nối vào nhau, tạo thành các vết sẹo trên gương mặt… với tốc độ khâu lại và các vết sẹo đã bị băm ra, nếu muốn “hoàn hảo” như cũ e rằng sẽ tương đối khó khăn.

Tuy nhiên, con búp bê không có ý định gia cố lại các vết hở một lần nữa. Lát sau, giống như người đàn ông đeo mặt nạ, nó đột nhiên hóa thành làn khói đen tan vào trong hư không, biến mất không chút dấu vết.

Căn phòng chỉ bị yêu quái quấy rầy một lúc thôi, thời gian kế tiếp lại trở về bình yên, không có chuyện gì xảy ra nữa.

Ninh Cáp nghĩ thầm, xem ra cứ mỗi đợt thời gian “Nghỉ ngơi”, những quái vật kỳ lạ sẽ chỉ xuất hiện một lần.

Cuối cùng cũng chờ đến thời gian tự do hoạt động, mọi người vừa lúc đến phòng 203, Bùi Hàn chủ động thừa nhận bản thân đã xé tờ báo của phòng 205.

Kết quả là con búp bê xấu xí trên áp phích đã thực sự lộ diện.

“Anh xem, tôi đã nói là…” Da Đầu Xanh bắt đầu nói, nhưng sau khi liếc nhìn chiếc rìu mà Bùi Hàn đang đùa nghịch trong tay, giọng anh ta ngay lập tức thấp đi.

“… Tôi đã nói rồi, anh không thể vạch tờ báo ra xem. Chỉ cần anh xé tở báo ra, ma quỷ bị phong ấn bên trong sẽ lập tức được thả ra.”

Chị Chủ Quầy đề nghị: “Nếu không chúng ta tìm cách đốt hết những tấm áp phích này? Biết đâu đốt hết chúng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”

Da Đầu Xanh phản bác lại: “Trước tiên không tính đến việc có bật lửa hay không, nếu chúng có thể đốt cháy được, vậy cô nói xem tại sao vị sư phụ kia lại không đốt chúng vào lúc đó, một hai nhất định phải phong ấn bằng tờ báo này?”

Ninh Cáp – Vị sư phụ dán báo nào đó: “…”

Tóc Bạc Xám cũng nói: “Đúng, đúng, tôi đã xem một bộ phim giống thế này, con búp bê đấy rõ ràng có vấn đề, nói là phá hủy nó nhưng thật ra con quái vật thực sự sẽ tiếp tục bám vào những thứ khác, cho nên chỉ có thể làm theo điều kiện mà nó chỉ dẫn thôi. “

Chị Chủ Quầy thì thào nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu không, chúng ta đâu thể nào tiếp tục nhiệm vụ kế tiếp?”

Bùi Hàn không nói gì, anh ta xoay cán rìu một vòng, nghiêng đầu suy nghĩ.

Đại khái Ninh Cáp có thể đoán được Bùi Hàn đang nghĩ gì.

Chắc hẳn anh ta cũng có chung suy nghĩ giống cô, là phải làm thế nào để thoát ra khỏi vòng lặp chu kỳ này.

“Tôi có một ý tưởng,” Chị Chủ Quầy nói – “Có phải năm căn phòng ở đây, bên trong đều có một tấm áp phích, tổng cộng là năm tấm, đợi đến khi chúng ta gϊếŧ tất cả những con quái vật trên năm tấm áp phích, như vậy có thể được coi hoàn thành nhiệm vụ đúng chứ?”

Chị gái nhỏ quả thực là một người mê phim kinh dị, gợi ý của Chị Chủ Quầy rất táo bạo, “Bằng không chúng ta cứ mở từng tờ báo còn lại ra, lần lượt thay phiên nhau gϊếŧ từng con quái vật một thì sao?”

Ý tưởng này nghe có vẻ không tồi.