Chương 19

Là giọng của cô gái mặc vest phòng 201, giọng cô ấy có phần gấp gáp nhưng không giống như đang hoảng sợ, hoàn toàn không cùng loại với giọng hét không thành tiếng vừa rồi của Da Đầu Xanh.

Bùi Hàn cầm theo chiếc rìu đi tới.

Anh ta dẫn đầu chui qua phòng 202, bên trong đã không còn ai, tiếp tục bước vào phòng 201.

Giọng Owen vang lên từ phía sau: “Có chuyện gì vậy? Mấy người cần giúp đỡ sao?”

Bùi Hàn nói, “Không cần. Không có chuyện gì.”

Không có chuyện gì?

Ninh Cáp khó hiểu, cũng bước theo sau Bùi Hàn tiến vào phòng 201, vừa bước phòng, cô liền hoảng sợ.

Điều này thật sự quá kỳ lạ rồi!

Phòng 201 thoắt cái đã trở nên chật kín, vì ngay lúc này, một con cá mập khổng lồ nằm ngay trong căn phòng này, căn phòng vốn dĩ đã nhỏ nay còn trở nên chật chội hơn.

Một nửa thân hình của con cá mập đang nằm trên giường, đôi mắt nó hung tợn, cái miệng mở ra đóng vào liên tục, ước chừng cái miệng này rộng bằng chiều cao của nửa người lớn, trong miệng nó toàn là răng nhanh bén nhọn.

Vì chỗ này không có nước, hơn nữa căn phòng quá nhỏ, nửa thân sau của nó bị lại kẹt trong tường, căn bản khó thể nào động đậy được, loại động vật hung dữ này chớp mắt trông trở nên ngớ ngẩn hơn nhiều.

Phòng 201 là phòng của cô gái trẻ mặc vest và cậu bé vẫn luôn khóc sướt mướt, cô gái đang nấp vào góc tường nơi cách xa con cá mập nhất, đồng thời đang vòng tay qua ôm cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cậu bé.

Cậu bé hoảng sợ, cứ nhìn chằm chằm vào con cá mập khủng lồ kia, trong lòng lo lắng nó có thể cắn cậu bé bất cứ lúc nào.

Khi con cá mập khủng lồ này nhìn thấy có người khác tới, nó điên cuồng vặn vẹo, trông như muốn cắn ai đó một phát, nhưng tiếc rằng cơ thể của nó đang bị mắc kẹt, ý đồ tấn công của nó không thể thực hiện được.

“Có một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng về cá mập”, cô gái trẻ nói – “Tôi đã từng xem qua, trong phim con cá mập đó giống hệt như con cá mập này.”

Hiện tại không có nguy hiểm, Bùi Hàn cũng không động thủ, anh ta bèn cầm rìu đi nghiên cứu con cá mập to lớn từ đâu xuất hiện này.

Con cá mập tỏ vẻ khó chịu khi bị Bùi Hàn nghiên cứu, nó nhe răng dữ tợn hướng về phía anh.

Lát sau, đột nhiên cánh tay Bùi Hàn bỗng nhoáng lên.

Con cá mập chưa kịp phản ứng, trên tay Bùi Hàn đã xuất hiện một chiếc răng nanh cá mập.

Cá mập ngơ ngác: “???”

Nhìn thấy cảnh này, cậu bé ngạc nhiên đến mức quên khóc.

Ninh Cáp lặng thinh nghĩ thầm: Người này nghề nghiệp là nha sĩ à? Sao nhổ răng trông chuyên nghiệp thế?

Bùi Hàn cầm chiếc răng cá mập nhìn một hồi, giải thích: “Cá mập mỗi năm phải thay rất nhiều răng, chiếc răng này lung lay sẵn rồi, nhổ nó không quá khó.”

Cá mập:”……”

Bùi Hàn quay người lại, nhẹ nhàng ném chiếc răng cá mập…

Răng cá mập bay theo quỹ đạo đường cong, rơi xuống ngay l*иg ngực của cậu bé, cậu theo bản năng đưa tay ra bắt lấy.

“Tặng nhóc làm kỷ niệm đấy.” Bùi Hàn nói: “Khi trở về hãy đυ.c lỗ rồi xỏ sợi dây chuyền vào làm vòng đeo cổ, hẳn sẽ khá đẹp mắt đấy.”

Cậu bé cầm răng cá mập trong tay, lại liếc nhìn con cá mập đang tức giận muốn hộc máu vì bị Bùi Hàn nhổ răng, cậu dần bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.

Bùi Hàn thuận miệng hỏi bọn Ninh Cáp, “Mấy người muốn không?”

Bạn học Cá mập: “???”

Cá mập: Mang răng người khác ra ‘chào bán’ như vậy là có ý gì?

Cô gái trẻ lắc đầu, Ninh Cáp cũng nói: “Không cần, giữ lại cho nó cắn người đi.”

Ninh Cáp đối với răng cá mập không có hứng thú, cô nhìn con cá mập khủng lồ kia, nghĩ thầm: Owen đã sai rồi.

Chuyện này căn bản không liên quan gì tới ‘phản ứng dây chuyền’, vì thật ra bên trong tờ áp phích của phòng 203 không phải hình con cá mập.

Hơn nữa, Ninh Cáp biết rằng không hề có bất cứ con cá mập nào trên áp phích trong cả năm căn phòng này. Không chỉ năm phòng này, mà tất cả các phòng còn lại của nhà nghỉ đều không có bất kỳ con cá mập nào trên áp phích.

Tuy nhiên Ninh Cáp chưa từng xem qua bất kỳ bộ phim kinh dị nào, có lẽ trong phim có xuất hiện cá mập, nhưng lại không được vẽ trên áp phích thì sao?