Những người khác không cảm giác cô là một người mới, cũng không biết anh ta làm như thế nào mà thấy được.
Cả hai người họ đều không nói nữa.
Ninh Cáp cúi đầu tập trung đối phó với ly Oden, nhưng trực giác lại mách bảo cô rằng có một ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Ninh Cáp đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Hàn hơi nghiêng đầu một chút, đang đánh giá bức tường bên cạnh, như thể trên tường có hoa.
Ninh Cáp cầm củ cải trong tay, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta cái mũi ra cái mũi, đôi mắt ra đôi mắt, trông rất là “ngon cơm”.
Sau khi ăn xong củ cải, cô ăn đến xiên cá viên.
Đôi mắt của Ninh Cáp đen tuyền, người bình thường đều sẽ sởn tóc gáy khi bị cô nhìn chằm chằm như thế này.
Bùi Hàn không đối diện với cô, nhưng cũng không có vẻ gì gọi là sợ hãi, cứ kiên trì nhìn chằm chằm vào bức tường trống, nhưng cuối cùng cũng không chịu được nữa, nhích lại gần phía đầu giường rồi dựa vào, nhắm mắt lại.
Lúc này Ninh Cáp mới thu hồi ánh mắt.
Khắp nơi đều thực tĩnh lặng, chuyện gì cũng không xảy ra. Có lẽ “Nghỉ ngơi” mà chiếc vòng nói ra thật sự là để mọi người được nghỉ ngơi.
Ninh Cáp ăn sạch tất cả mọi thứ trong trong ly lẩu Oden, ngay khi cô đặt chiêc hộp xuống, liền nghe được tiếng cãi vã từ phòng bên cạnh.
“Có người muốn xé tờ báo.” Bùi Hàn mở mắt, nói nhỏ.
Ninh Cáp cũng nghe thấy, phòng 202 bên cạnh có vẻ là phòng của người đàn ông trung niên béo và người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc với tính cách cẩn thận. Người đàn ông trung niên một hai nhất định phải nhìn bên dưới tờ báo có cái gì, nhưng kẻ sọc ca rô lại không dám.
Bên cạnh ồn ào một phút, rồi bỗng im bặt.
Không gian yên tĩnh một lúc, tiếng thét chói tai thảm thiết liền truyền đến.
Một tiếng lại tiếp một tiếng, tê tâm liệt phế.
Thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Có hai người bị nhốt ở phòng bên cạnh, Ninh Cáp phải đảm bảo tỷ lệ sống sót là 50%, cô chỉ có thể chấp nhận tối da cái chết của bốn người chơi!
Phó bản chỉ mới được bắt đầu chưa đến một giờ, tuyệt đối không thể để bọn họ cứ tùy tiện nhận “lãnh cơm hộp” được.
Ninh Cáp bước nhanh ra cửa, thử xoay tay nắm cửa.
Tay cầm dường như đã bị cứng lại, không thể xoay được.
“Thời gian 20 phút vẫn chưa kết thúc, có khả năng cửa không mở ra được.” Giọng nói chậm rãi của Bùi Hàn từ phía sau truyền đến, “Cô muốn đi qua phòng bên?
Ninh Cáp xoay người lại, gật đầu.
Bùi Hàn không nhúc nhích, tựa lưng vào đầu giường, khoanh tay trước ngực, hơi nâng cằm lên nhìn cô.
“Phòng bên cạnh đang ở có người chết, lúc này không nên đi qua tham gia náo nhiệt nhỉ? Vượt qua rất nhiều phó bản như vậy rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy có người mới nào thích tìm chết như vậy”
Anh ta không nhanh không chậm nói một câu như thế.
“Đừng nói cửa không mở ra, cho dù có thể cạy ra được, tùy tiện mở cửa, không sợ bị phạt sao?”
Tiếng hét từ cửa bên cạnh truyền đến với âm thanh thảm thiết, giống như đang ở hiện trường gϊếŧ người.
Tình thế cấp bách, Ninh Cáp cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với anh ta, cô trở về đi lại cầm chiếc ghế vừa ngồi lên, đi đến bức tường ngăn cách hai phòng, đập vào tường một cái thật mạnh.
Cô thực sự làm thủng được một lỗ ở trên tường.
Ninh Cáp biết rất rõ, các phòng ở đây đều được ngăn bằng vách ngăn phía sau, bức tường gần tủ quần áo này không phải là tường gạch mà là một lớp tường mỏng, chỉ cần cố đập thì sẽ vỡ.
Ninh Cáp nâng ghế lên, khi cô đang muốn tiếp tục đập thì từ phía sau đã có người lấy ghế từ trên tay cô.
Là Bùi Hàn.
Anh ta một câu cũng không nói, cầm lấy cái ghế từ trên tay cô, đập ba phát liền tạo thành một lỗ lớn.
Anh ta dẫn đầu thò người chui vào phòng bên cạnh trước, Ninh Cáp ngay lập tức đi theo sau.
Vòng tay chỉ nói “Không được mở cửa trong lúc nghỉ ngơi”, cũng không có nói “Không được đi xuyên tường trong lúc nghỉ ngơi”…