Chương 12

Ngay khi Bùi Hàn và Ninh Cáp chui sang phòng bên cạnh, tiếng la hét bỗng nhiên dừng lại.

Căn phòng này hiện tại bừa bộn đến rối tinh rối mù, đèn bàn chụp bị vỡ, ghế dựa ngã xuống đất, chăn bông vứt lung tung, giống như vừa có người ở chỗ này liều chết đánh nhau.

Nhưng mà đám người đánh nhau đều đã chết.

Người đàn ông trung niên mập mạp đang nằm phía trước giường, người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc thì nằm ở cửa phòng.

Hai người chơi trong nháy mắt đều đã chết, tình hình tương đối không ổn.

Bùi Hàn bước lại gần, ngồi xuống kiểm tra.

“Cả hai đều có vết thương do dao đâm, một nhát vào trước ngực và một nhát vào sau lưng, vết dao đâm trúng trái tim, một nhát trí mạng.”

Căn phòng này là một phòng nghỉ khép kín, không có cửa sổ, cũng không thể mở cửa trong thời gian “nghỉ ngơi”, đúng là một căn phòng bí mật, hai người đều bị gϊếŧ một cách gọn gàng, ngẫm lại thì, nếu như không phải họ gϊếŧ hại lẫn nhau thì hẳn là bị người khác gϊếŧ chết.

Thế nhưng ở hiện trường lại không phát hiện thấy hung thủ, cũng không nhìn thấy con dao gây án.

Ninh Cáp theo bản năng quay đầu nhìn về phía khung ảnh cạnh giường.

Hiển nhiên, tờ báo trên tường đã bị xé rách, đang rũ lững lờ, để lộ tấm áp phích phim ẩn phía bên dưới.

Phông nền của tấm áp phích trông tối tăm và u ám đến đáng sợ, trên tấm áp phích là một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ, mặc áo choàng đen và đeo tấm mặt nạ màu trắng đầy dị hoặc.

Mắt và miệng của mặt nạ là những lỗ đen, toàn bộ mặt nạ bị kéo dài giống như đang chảy giãn ra.

Bùi Hàn cũng theo ánh mắt của cô nhìn về phía tấm áp phích, vừa định nói chuyện thì nghe những giọng nói trầm thấp vang lên từ ngoài cửa.

Ninh Cáp liếc nhìn chiếc vòng, thời gian “nghỉ ngơi” 20 phút đã kết thúc.

Ninh Cáp đi tới vặn tay nắm cửa, cửa đã có thể mở, Tóc Bạc Xám và những người khác đều bị chặn ở ngoài cửa bên ngoài hành lang, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hét ở phòng 202, cho nên họ chạy tới đây xem tình hình thế nào.

Khi Tóc Bạc Xám nhìn thấy Ninh Cáp mở cửa, cậu ta hơi ngạc nhiên, “Hai người không phải ở phòng 203 sao? Sao lại đến phòng 202?”

Cậu ta nhìn vào phòng hòng thăm dò, liếc mắt thấy người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc đang nằm trên mặt đất, “Có người chết?” Giọng cậu ta thay đổi.

Ninh Cáp mở cửa để cho tất cả mọi người bước vào.

Trên mặt đất có hai người, người có thể cử động nói chuyện hai mươi phút trước giờ đây bỗng nhiên chết đi, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.

Việc vào phó bản có thể gây chết người, thật sự không phải là đang nói đùa.

Tất cả mọi người cẩn thận lách qua, cố tình tránh xa người nằm dưới đất.

Tuy nhiên, Owen đã tiến lại gần, cúi xuống để xem xét kỹ hơn, thậm chí còn lật người nằm dưới đất lên để kiểm tra.

Một thanh niên mặc quần lộ mắt cá chân, tóc ngắn đến mức nhìn thấy da đầu màu xanh – Da Đầu Xanh, cũng tiến lại gần hai bước, thăm dò hai người đang nằm trên mặt đất một chút, vô cùng chuyên nghiệp kết luận: “Người này bị đâm chết bằng con dao nhỏ.”

Anh ta ngẩng đầu lên, nghi ngờ liếc nhìn Bùi Hàn và Ninh Cáp, “Tại sao hai người lại đến nhanh như vậy?”

Owen dường như biết rất rõ về Bùi Hàn, lập tức ngẩng đầu lên, chế nhạo, “Ánh mắt không tốt thì bớt nói chuyện đi. Cậu không nhìn thấy cái lỗ trên tường sao?”

Có một lỗ hổng lớn ở trên tường, Da Đầu Xanh ngừng lên tiếng.

Chị Chủ Quầy chỉ tay về phía đầu giường, “Nhìn tấm áp phích đó đi. Tôi đã xem qua bộ phim đó rồi, phim này khá cũ, cũng rất nổi tiếng đấy. Nội dung là có một người đàn ông đeo mặt nạ, khi bắt gặp ai sẽ lập tức đâm chết họ bằng một con dao sắc bén… “

“Đúng vậy, tôi cũng đã xem qua.” Tóc Bạc Xám nói.

Ninh Cáp ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm áp phích.

Trái ngược với anh trai mình, Ninh Cáp hoàn toàn không có hứng thú với phim kinh dị, dù sao trong trí nhớ hỗn loạn của cô bây giờ, chỉ một bộ phim kinh dị cô cũng không hề có chút ấn tượng nào, căn bản cô vẫn không biết ai là ai.

Bất chợt trong đầu tất cả mọi người đều nảy ra cùng một ý niệm.

Tóc Bạc Xám lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… người trên tấm áp phích lao xuống gϊếŧ người?”