Chương 40: Vòng tuyển chọn trên biển

Eugene mặt không đổi sắc dời mắt đi chỗ khác.

Early là một quỷ háo sắc, lúc ở Liên Bang đã mang tiếng xấu rõ ràng, thực lực rất mạnh nhưng phẩm chất lại quá kém.

Trước khi báo danh tham gia Show sống còn đỉnh lưu, Early lại cưỡng bách một cô bé, nhưng lần này gã thất sách, cô bé kia không phải một người hành tinh thông thường không có bối cảnh gì mà là con gái của một vị cao thủ ở hành tinh chính.

Early bị đuổi gϊếŧ, báo danh tham gia Show sống còn đỉnh lưu mới có được một đoạn thời gian.

Eugene chướng mắt loại người này.

"Không nhiều lời, hợp đội." Vạn Nhân Trảm bực dọc nói.

Early: "Một đám đàn ông, tao…"

Vạn Nhân Trảm: "Có mời Seattle."

Con ngươi Early đảo một vòng: "Vậy được, dù gì bọn mày cũng là cao thủ cả, gia nhập không lỗ, chỉ là bọn mày cũng đừng có mà hợp sức tính kế tao đấy."

Đây đúng là một cuộc thi hung tàn, dù đang thương lượng hợp đội thì vẫn phải thời thời khắc khắc phòng bị đối phương.

"Yên tâm đi, ngoại trừ mọi người, còn có bọn Trấn Tinh, Đường Kha, Wiebler, Đoàn Vu Thần, không tính kế được, chỉ cần chúng mày không ra tay, tao tuyệt đối sẽ không ra tay." Vạn Nhân Trảm buông tay một cái.

Vẻ phòng bị trên mặt Early thoáng giảm đi.

Nhiều người, hơn nữa đều là cao thủ hành tinh chính, thế lực rắc rối phức tạp, muốn liên hợp mọi người diệt trừ một người, rất khó.

Càng mang quan hệ phức tạp, phòng bị nhau, vậy càng an toàn, ổn định.

Vạn Nhân Trảm: "Trong vòng kế tiếp, việc hợp đội rất quan trọng, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ do chương trình công bố, một người rất khó qua cửa, cần phải hợp sức. Đầu tiên lấy đủ điểm qua vòng rồi lại dùng hết sức lấy trang bị. Trước khi bọn Trấn Tinh tới, chúng ta thương lượng chi tiết việc hợp tác một chút đã."

Vừa dứt lời, một giọng nói khác chợt vang lên: "Không cần chờ, Trấn Tinh sẽ không đến."

Đoàn Vu Thần, Wiebler xuất hiện.

Đạn mạc lập tức bay soàn soạt ——

"Con mẹ nó! Toàn cao thủ tập hợp, hơn nửa người có khả năng trở thành đỉnh lưu đều đang ở đây."

"Nếu họ thật sự hợp đội, mạnh chết người rồi."

"A a a muốn xem cao thủ so chiêu!"



Early: "Đoàn Vu Thần, ý mày là gì?"

Đoàn Vu Thần: "Trấn Tinh đang tìm người, mới vừa rồi tôi gặp gã, gã nói sẽ không đến."

Wiebler nhún nhún vai: "Kẻ độc hành Trấn Tinh, cũng không có khả năng gã hợp tác với người khác cho lắm, không thì gã cũng sẽ không bị gọi là kẻ độc hành."

Annie hiếu kỳ: "Gã tìm ai?"

Đôi mắt Đoàn Vu Thần khá phức tạp như mang nghi hoặc, anh ta nói: "Gã bảo gã tìm một cao thủ tóc đen mắt đen đã cướp đi trang bị của gã."

Đoàn Vu Thần rầm rì: "Ai có thể cướp đồ từ Trấn Tinh chứ?"

Người khác biến sắc.

Ngay cả Eugene đang xoay người chuẩn bị rời đi cũng dừng chân lại.

Bấy giờ, Đường Kha xuất hiện: "Bọn tôi cũng từng bị cướp trang bị một lần. Không đúng, không thể tính là cướp, phải là cậu ta dùng thực lực lấy đi. Bọn tôi đã đuổi gϊếŧ cậu ta, nhưng không chỉ bị thất bại mà còn suýt chút nữa đã mất mạng."

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm và Cách Đới đều rất khó nhìn.

Annie gật đầu: "Sự thật là thế, nhưng nghe như chúng ta yếu quá vậy."

"Thằng đó hưởng lợi từ cá lớn!" Vạn Nhân Trảm cắn răng.

Early biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: "Người bọn mày nói hẳn cũng là người tao đang nghĩ tới, tao cũng gặp phải, tao đang đuổi gϊếŧ một người phụ nữ từ hành tinh hỗn loạn, người phụ nữ kia trộm đồ của tao. Ngay lúc tao sắp đuổi kịp rồi thì tên đó với boss nhỏ xuất hiện, không chỉ cắt đứt kế hoạch của tao mà còn ép tao phải ném lại một trang bị mới thành công chạy thoát!"

Thành Chiêu: "Tao cũng gặp phải, tên đó điều khiển boss nhỏ gϊếŧ những boss nhỏ khác, nhặt trang bị đi ngay trước mặt tao!"

Seattle chậm rãi đi tới, giọng dịu dàng đáng yêu vang lên: "Tôi không gặp người đó, nhưng tôi gặp một người khác, nhận được tin rằng —— nếu không đoán sai, thì chính người mọi người đang nói kia còn gϊếŧ Độc Nhãn nữa."

"Cái gì?! Tên đó thế mà còn có thể gϊếŧ chết Độc Nhãn?!"

"Rốt cuộc người kia là ai, tôi chưa từng gặp bao giờ, không phải từ hành tinh chính Liên Bang."

"Người hành tinh rác mạnh vậy sao?"

Early cười gằn: "Đừng để tao gặp phải tên đó, nếu không ——"

Vạn Nhân Trảm mặt không đổi sắc: "Lúc trên biển tên đó đã làm nhiều chuyện vậy rồi, cũng không biết đã lấy được bao nhiêu trang bị."

"Một tên rác rưởi may mắn mà thôi."

"Tao không tin đấu một chọi một với tên đó mà tao còn thua được!"

"Cướp trang bị, gϊếŧ cá lớn, gϊếŧ Độc Nhãn, thực lực của người này tuyệt đối không hề tầm thường, hơn nữa còn mang lòng dạ độc ác."

"Mấu chốt nhất là, thậm chí chúng ta còn không biết lai lịch của tên đó!"

Mặt Eugene đầy hứng thú, giọng mang ý tứ sâu xa: "Có thể làm cả đám bọn mày chịu thiệt như vậy, cho dù người này đến từ đâu cũng có chút bản lĩnh thật."

Trên đầu bọn họ, bên trong hốc cây.

Hòa Ngọc giật giật lỗ tai, vừa ăn cá, vừa gật đầu phụ họa, thấp giọng lầm bầm: "Bọn họ nói tới ai vậy? Hung tàn thế sao? Cuộc thi này còn có tuyển thủ đáng sợ như vậy?"

"Mình phải cẩn thận hơn một chút mới được."