Chương 12: Thụ tinh này không ăn chay (12)

Lần gặp cuối cùng của Huyết Tiên và Chu Vân Nghiên là vào năm, sáu năm trước.

Huyết Tiên từ từ đến gần, ngồi xổm xuống, gương mặt cách Chu Vân Nghiên đang ngủ chưa đến nửa bàn tay. Nàng duỗi ngón tay khẽ điểm lên cái trán đầy đặn, dường như đang nghịch hắn vậy, dọc theo sống mũi cao đi xuống dưới.

Nhân trung hơi lõm vào, đôi môi thật mỏng, thêm cả vết thương ở cằm.

Huyết Tiên hít mũi, nói khẽ: “Chớp mắt một cái mà chàng đã cao lớn như vậy.”

Lúc Chu Vân Nghiên tới biên cương thì chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn là thằng nhóc vẫn chưa trổ mã hết, thế mà bây giờ lại cao to như vậy, còn cao hơn nàng hẳn hai cái đầu.

Huyết Tiên nắm tay Chu Vân Nghiên lên, hai tay chồng lên nhau, ước lượng xem độ to nhỏ của bàn tay hai người. Hổ khẩu và lòng bàn tay hắn đầy vết thương lớn nhỏ, bàn tay to lớn ấy tôn lên cái tay nhỏ nhắn, xinh xắn của Huyết Tiên.

Chu Vân Nghiên ngủ say vẫn không biết một con yêu quái ngàn năm đang giở trò với mình.

Huyết Tiên dùng thịt đầu ngón tay xoa lên vết chai dày trong lòng bàn tay Chu Vân Nghiên, vừa cứng vừa thô ráp. Nàng cúi đầu, gặm nhẹ ngón tay hắn.

Nàng không dám cắn mạnh, nếu không sẽ cắn đứt ngón tay hắn mất.

Chu Vân Nghiên ưa sạch sẽ, dù cho ngủ ở nơi hoang vu hoang dã thì vẫn cố gắng dùng khăn vải nhúng nước lạnh lau cơ thể nên hiện giờ cả người thoải mái, nhẹ nhàng, không hề có chút mùi hôi.

Đầu chóp mũi Huyết Tiên ngửi được mùi thơm trong tận xương tủy của Chu Vân Nghiên, dù tắm hay không thì cũng không bị ảnh hưởng, nhưng cơ thể sạch sẽ khoan khái nhẹ nhàng thì vẫn là tốt nhất.

Cắn đủ rồi, Huyết Tiên lại ngồi quỳ, bắt đầu cởϊ qυầи áo Chu Vân Nghiên.

Thân cao tám thước năm tấc như Chu Vân Nghiên bị Huyết Tiên xem như chuối tiêu, nàng thuần thục lột hắn sạch sành sanh, ngay cả miếng vải cuối cùng cũng bị thụ tinh này lột xuống.

Huyết Tiên nghiêng đầu nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, nàng chỉ còn thiếu một cây nến đỏ dài mà thôi.

Nàng đứng dậy kéo rèm ra thì trông thấy dáng vẻ nhân loại của Độn Địa Hổ, toàn thân mặc đồ đen ngồi cạnh đống lửa ăn lương khô của binh sĩ gác đêm.

Độn Địa Hổ đưa lưng về phía rèm, nghe thấy tiếng bước chân của Huyết Tiên, hàm răng trắng đang gặm bánh bột ngô dừng lại, hắn ta xoay người nhìn nàng.

Hình người của Độn Địa Hổ không xấu xí, thân cao bảy thước, gương mặt cũng xem như thanh tú, nhưng dẫu sao cũng không thể thay đổi tập tính loài chuột, đôi mắt to tròn láo lia, hai tay đặt trước ngực theo thói quen, nom trông như kẻ trộm.

“Đại nhân?”

Huyết Tiên hỏi: “Thành thân cần nến đỏ dài à?”

Độn Địa Hổ cũng là đồ ngốc: “Hình như không bắt buộc phải có nến đâu.”

Huyết Tiên gật đầu, giữa rừng núi hoang vắng như này làm sao có nơi làm nến chứ.

Huống chi Chu Vân Nghiên đã ở trước mặt, nàng tuyệt đối không thể nào chỉ vì một cây nến đỏ dài mà dừng tay.

Bản tính tham lam của yêu quái quyết không để miếng ăn đến miệng còn rơi.

Huyết Tiên đi đến bên đống lửa, nàng cũng không sợ bỏng, tay không kéo một đoạn củi cháy hừng hực ra, quyết định dùng cái này.

“Đừng nhìn, cẩn thận bị đau mắt hột đó.”

Huyết Tiên giơ củi cháy lên, nói mà chẳng quay đầu lại.

Độn Địa Hổ rụt cổ lại, cho hắn ta hai lá gan thì cũng không dám đi nhìn trộm đêm động phòng hoa chúc của Huyết Tiên, hắn ta sợ nàng bắt đi làm thành chuột dầu châm nến đỏ.

“Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân sẽ che tai lại.”

Hai lỗ tai khép lại nhanh như gió, Độn Địa Hổ lập tức không còn nghe được gì.

Huyết Tiên giơ bó đuốc cháy trở lại bên trong, sợ nó cháy lan đến tấm màn nên nàng hóa ra mấy nhánh cây khép “ngọn đuốc”, ánh lửa màu vỏ quýt nung hồng gương mặt nàng.

“Đợi đến lúc ngọn lửa kia tắt thì xem như ta và chàng đã thành thân.”

Chu Vân Nghiên như gà luộc, nằm ở đó không nói gì.

Huyết Tiên cũng chẳng cần hắn trả lời, trong kịch đều nói một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, trước kia nàng từng nhìn Chu nhị gia rồi, quả thực tốn khá nhiều thời gian.

Khép bó đuốc, “nến đỏ” bị dập tắt trong nháy mắt.

Ném cây của nợ đã tắt ra ngoài, Huyết Tiên tựa như một đóa hoa sen đất mềm mại mà nhẹ nhàng nằm xuống.

Chu Vân Nghiên mơ thấy một giấc mơ kì lạ, điều không ngờ chính là hắn vẫn biết mình đang nằm mơ.

Cho dù ở trong mộng, hắn cũng không phải một người càn rỡ.

Thế nhưng Chu Thiếu tướng quân, tay không kéo cung to, dù xuất toàn lực cũng không thể may may rung chuyển người con gái kia.

Người nọ như một tòa núi cao nguy nga, mặc cho hắn chống cự đủ kiểu vẫn không thể chạy thoát.

Chu Vân Nghiên: “...”

Tại sao giấc mơ này lại kì lạ đến vậy?

Chính nhân quân tử Chu Thiếu tướng quân ngơ ngơ ngác ngác lạc lối trong mộng cảnh màu hồng này, giác quan trong giấc mơ như thật, dường như mọi thứ thật sự xảy ra, thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi mồ hôi.

Ngoài trướng, Độn Địa Hổ lại biến trở về dáng vẻ chuột đất, vặn vẹo cơ thể ngủ bù dưới gốc cây.

Binh sĩ gác đêm mơ màng tỉnh dậy, nhận ra mình đã ngủ mê man đi thì vội vàng đứng dậy. Nơi chân trời đã có vầng sáng hiện lên.

“Dậy đi.”