Chương 11: Thụ tinh này không ăn chay (11)

Huyết Tiên đã hiểu, tựa như bầy chuột nhắt này sinh sản, kết thân động phòng thì ra là muốn làm chuyện sinh sản.

Nàng qua lại tự nhiên trong phủ Tướng quân, du đãng rất nhiều năm như người gõ mõ cầm canh, đương nhiên cũng từng thấy chuyện nam nữ.

Lần đầu tiên là tình cờ nhìn thấy trong nhị phòng của phủ Tướng quân, cũng chính là em trai của Chu Chấn.

Chu nhị gia và phu nhân ở trên giường điên loan đảo phượng, không hề hay biết một con thụ tinh ngàn năm đang đứng bên giường xem hăng say.

Biểu cảm vừa sung sướиɠ vừa đau đớn trên gương mặt khiến Huyết Tiên hết sức tò mò. Nàng trực tiếp nhảy lên giường, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt cách mặt của Chu nhị gia chỉ bằng một đầu ngón tay.

Chu nhị gia hô hấp nặng nhọc, trên trán chảy mồ hôi, Huyết Tiên còn vươn tay lau giúp hắn. Chu nhị gia chỉ cảm thấy trán chợt lạnh, còn tưởng là tóc quét lên mặt.

May mà Chu nhị gia không nhìn thấy mặt Huyết Tiên, không thì nhất định sẽ bị hoảng sợ đến mức để lại di chứng.

Huyết Tiên như đứa bé mặt không biểu cảm đi đến sau giường, chờ đến khi thấy rõ động tác của hai người, nàng hơi trợn tròn đôi mắt trong veo.

Chờ đến khi Chu nhị gia xong việc đi ngủ, Huyết Tiên mới xuyên tường ra ngoài.

Tựa như biết con người sẽ ăn uống, tắm rửa, chải đầu, chuyện nam nữ đối với Huyết Tiên mà nói là chuyện hết sức tầm thường. Thì ra nam nữ trừ lúc đánh nhau trên sân luyện võ, còn sẽ trao đổi kiểu này.

Độn Địa Hổ thầm nghĩ, tại sao ngài ấy lại hỏi vấn đề này?

Nhớ lại lời nói lúc trước của Huyết Tiên, ngài ấy muốn kết thân với Chu Vân Nghiên… Độn Địa Hổ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, móng trái bất giác bắt đầu vỗ móng phải. Đêm khuya trên quan đạo không một bóng người, tiếng vỗ móng vuốt vang vọng liên tục.

Huyết Tiên cúi đầu nhìn hắn. Tên chuột nhắt này chẳng những khẩu vị độc đáo, mà hình như đầu óc cũng không được thông minh cho lắm.

Tinh quái và con người yêu nhau, tất cả đều là chuyện kể trong thoại bản.

Độn Địa Hổ thành yêu đã bao nhiêu năm qua nhưng chưa từng thấy bao giờ, huống chi là thụ tinh ngay cả người cũng ăn thịt như Huyết Tiên. Ngày nào đó Huyết Tiên ăn thịt Chu Thiếu tướng quân hắn cũng không lấy làm lạ.

Độn Địa Hổ vốn dĩ còn nửa tin nửa ngờ chuyện nàng sẽ kết thân, bây giờ cảm thấy có lẽ thụ tinh này có ý định thật, chứ không phải là đang nói đùa.

Nhưng nhân loại thì sao có thể thành thân với yêu tinh? E rằng sẽ sợ vỡ mật ấy chứ.

Đêm tối dần dần lui bóng, mặt trời bắt đầu nổi lên từ đường chân trời.

Sáng sớm chim chóc líu ríu trên đầu cành, đang muốn ăn sâu bọ bò trên cành cây.

Một cành cây bỗng nhiên bay tới, lũ chim trên cây vỗ cánh muốn chạy trốn, cành cây kia lại xoay thân bay lên, lũ chim dường như cũng ngây ra như phỗng, sao cành cây này còn biết động đậy vậy?

Cành cây không cho chúng cơ hội bỏ trốn, từ chỗ tiếp xúc là một bên cánh, hai con chim thoáng chốc biến thành vũng máu, bị cành cây hấp thụ không còn một mảnh.

Độn Địa Hổ cũng đang bị cành cây cuốn lấy không khỏi lạnh run, chỉ sợ thụ tinh này ăn ngon miệng nên nhân tiện cũng biến mình thành một vũng máu luôn.

Thu hồi cành cây như chiếc đuôi khổng lồ, Huyết Tiên khẽ hít mũi.

Nàng có thể ngửi thấy mùi vị mà Chu Vân Nghiên để lại.

Ven đường vẫn có mùi vị thoang thoảng của chàng ấy. Mùi vị được thổi tới theo gió sáng, nàng biết khoảng cách giữa họ càng ngày càng gần.

Bước chân Huyết Tiên không dừng lại, chim bay cá nhảy nhìn thấy trên đường đều cuốn lấy ăn luôn.

Rất nhiều động vật trong rừng nàng đều chưa từng được ăn, mùi vị không tệ, quan trọng nhất là to hơn chim chóc nhiều, cực kỳ no bụng.

Độn Địa Hổ thì đã chết lặng rồi. Mỗi lần Huyết Tiên thò cành khô từ dưới váy ra, hắn lại không tự chủ mà được run lên.

Quan đạo rốt cuộc cũng có người đi đường, nhưng thấy nàng một cô nương dẫn theo một con chuột đất bự hơn cả mèo, tốc độ đi bộ còn nhanh hơn cưỡi ngựa.

Hiển nhiên không phải là người bình thường, cho nên không ai dám lại gần bắt chuyện.

Trên đường đi, nàng còn đuổi kịp vượt qua mấy cỗ xe ngựa.

Trong đó có một vị công tử ca ngồi trong một chiếc xe ngựa. Hắn vô cùng nhàm chán vén rèm cửa lên, lập tức thấy một nữ tử đội mũ che rèm dùng tốc độ phi nhân loại vượt qua cỗ xe có hai con ngựa báu kéo xe của mình.

Công tử ca: “…”

Vén rèm lên, nhìn bóng lưng nữ tử càng ngày càng xa, công tử ca nhìn về phía đứa ở quát: “Hai con ngựa cũng không đuổi kịp một cô nương?! Ngươi điều khiển xe ngựa kiểu gì thế hả!”

Gã sai vặt không thể biện minh. Hắn ta cũng muốn biết cô nương kia làm cách nào mà có thể đi nhanh đến thế đây! Chẳng lẽ nắm giữ công phu Thảo Thượng Phi nào đó?

Khi màn đêm lại lần nữa buông xuống, Huyết Tiên đã sớm ra ngoài quan đạo, đi thẳng về phía tây bắc, lối đi dần dần biến thành đường mòn gập ghềnh, phong cảnh hai bên đường cũng dần dần thay đổi.

Nhìn thấy ánh lửa nơi xa, Huyết Tiên dần dần giảm tốc độ, buông cành cây ra, Độn Địa Hổ rơi xuống đất.

Độn Địa Hổ ngẩng đầu nhìn về phía trước, hơn mười con tuấn mã được cột bên cạnh con đường nhỏ, hai người ăn mặc như binh lính đang ngồi bên đống lửa trò chuyện với nhau. Cách đống lửa không xa có mấy chiếc lều giản dị, bên trong truyền ra tiếng ngáy khe khẽ.

“Mặc kệ ngươi đi đâu, trở về trước sáng mai.”

Huyết Tiên nói một câu với Độn Địa Hổ, sau đó nhấc chân tiến về phía túp lều.

Nàng còn chưa đến gần thì hai binh lính canh gác bên đống lửa đã ngã về phía sau, bắt đầu ngủ khò khò.

Lần này nàng thả phấn nhụy hoa không nhiều, cùng lắm chỉ đủ cho đám binh lính này ngủ đến sáng sớm ngày mai mà thôi.

Theo mùi vị, Huyết Tiên đi vào tận cùng bên trong túp lều, nàng vén rèm lên.

Mượn ánh trăng trong trẻo, có thể thấy một nam tử cao lớn đang ngửa đầu nằm ngủ trên tấm vải trải dưới đất.

Bội kiếm và vải cột tóc của nam tử được đặt bên cạnh, tóc dài xõa chung quanh chiếc gối được làm bằng quần áo vo tròn.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, bởi vì công dụng của nhụy hoa nên đang chìm vào giấc ngủ say.

Đôi lông mày dày như được vẽ bằng thỏi mực, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, cho dù nhiều năm không gặp, Huyết Tiên vẫn có thể nhận ra.

Người này chính là Chu Thiếu tướng quân, Chu Vân Nghiên.

Nàng tiến vào lều, thả tấm mành sau lưng xuống, ngăn cản đôi mắt chuột của Độn Địa Hổ đang nhìn lén cách đó mấy chục bước chân.

Ánh trăng đang đẹp, vừa lúc nàng cũng đã chuẩn bị áo đỏ.

Nàng vốn dĩ đến để kết thân với hắn, hiếm khi mới có ngày đẹp cảnh đẹp như vậy, rất phù hợp để động phòng.