Chương 4-1: Lễ trưởng thành của Trình Vũ năm đó

Edit: Lam Lam

Nói xong, anh ưu nhã sải bước ra khỏi cửa, phía sau là người giúp việc cung kính nhìn anh đi xa rồi mới xoay người làm việc của mình

Trình Vũ hồi lâu chưa khôi phục tinh thần, Lục Vân Cảnh khi nói câu kia nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại làm phía sau lưng cô dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

Chỉ là cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc. Như vậy xem ra, Lục Vân Cảnh cũng không muốn ly hôn với cô, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu, với quan hệ của hai người, nếu hôm nay đổi lại là Lục Vân Cảnh muốn ly hôn với cô, hẳn là cô sẽ không nghĩ nhiều mà đáp ứng, cô cho rằng Lục Vân Cảnh cũng giống như cô.

Cho nên Lục Vân Cảnh việc từ chối ly hôn làm cô thực sự kinh ngạc.

Thật là không thể hiểu được người này, thật khó để có cảm tình, kết hôn chỉ vì mục đích đôi bên cùng có lợi, cô không nghĩ vì sao anh lại từ chối.

Cô thật sự không hiểu, trên người cô đến cuối cùng có chỗ nào đáng giá để Lục Vân Cảnh tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.

Kiếp trước cô không có đề cập việc ly hôn với Lục Vân Cảnh, Trình Vũ không muốn là người qua cầu rút ván được, Lục Vân Cảnh cũng giúp cô quá nhều, nếu muốn ly hôn cũng nên là anh nói, cô cũng nghĩ rằng sẽ có một ngày Lục Vân Cảnh nói lời ly hôn với cô, rốt cuộc thì hôn nhân của hai người chỉ là một hình thức, nói trắng ra là một loại giao dịch, chỉ là cô không nghĩ tới cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Vân Cảnh có thể duy trì được đến 10 năm.

Chẳng lẽ Lục Vân Cảnh thích cô? Cô cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng. Hay là nói Lục Vân Cảnh thích cô, rồi lại thâm tàng bất lộ cho nên cô vẫn luôn không biết? Nhưng cô lại không cảm thấy Lục Vân Cảnh là loại người xấu hổ khi tỏ tình, hơn nữa cô cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu mị lực có thể làm Lục Vân Cảnh thích mình.

Nói thật, cô không rõ suy nghĩ của anh, nói đến cũng hổ thẹn, kiếp trước kết hôn với anh nhiều năm như vậy, anh là người như thế nào cô cũng không quá hiểu biết, ngay cả chuyện đơn giản như cùng nhau nói chuyện chỉ sợ cộng cả kiếp trước và kiếp này cô và Lục Vân Cảnh nói chuyện không quá một lần.

Lục Vân Cảnh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao kiếp trước lại muốn liều mạng đi cứu lấy tính mạng cô, vì sao anh đối với cô không chút tình cảm mà cô đề nghị ly hôn anh lại từ chối?

**

Cơm nước xong Trình Vũ trở về Trình gia một chuyến, Trình gia ở trong khu biệt thự của Bắc Thành cách trung tâm cũng không xa, tuy rằng là khu biệt thự, nhưng mỗi tòa biệt thự này đều riêng rẽ, một sân một viện. Trình Vũ không cho xe vào cửa, chỉ dừng lại trước cửa lớn Trình gia.

Đứng ở cửa, Trình Vũ nhìn cửa sắt phía trước mới được sơn lại, những năm gần đây cô rất kháng cự trở về nơi này, cô từng cho rằng vĩnh viễn không thể đối mặt với nơi này, lại không nghĩ rằng đứng ở nơi này, cô lại bình tĩnh như vậy.

Khi Trình gia bị Lục Vân Cảnh chèn ép, ở Bắc Thành tuy không tính là đại gia tộc số một số hai nhưng cũng nằm trong top 5 gia tộc đúng đầu, tổ tiên Trình gia là người bán trái cây, sau đó chậm rãi tích lũy phát triển lên, mở nhà xưởng của gia tộc bắt đầu sản xuất đồ uống, phát triển đến bây giờ thành xí nghiệp sản xuất thức uống, thực phẩm, hơn nữa mảng marketing cũng không tồi cho nên danh tiếng trong nội địa cùng rất tốt.

Khi đó làm đại tiểu thư Trình gia, Trình Vũ làm người khác phải ngước nhìn một cách ước ao.

Ba nuôi cô là con cả Trình gia, đầu óc thông minh lại hiểu biết kinh doanh, Trình lão tiên sinh vẫn luôn muốn giao sản nghiệp Trình gia cho người con ưu tú này, mà đứa con gái duy nhất là Trình Vũ, nếu ba cô tiếp nhận gia nghiệp, như vậy cô chính là người nối nghiệp đời kế tiếp của Trình gia. Với tầng quan hệ này, Trình Vũ trước giờ muốn gió có gió muốn mưa có mưa, đi đến nơi nào cũng chúng tinh củng nguyệt*, trước mười tám tuổi cô chính là viên ngọc sáng nhất.

*chúng tinh củng nguyệt: Mọi người tôn trọng, lấy lòng, ....

Trình lão tiên sinh có hai đứa con, trừ ba của Trình Vũ ngoài ra còn có một đứa con trai, nhưng người chú hai của Trình Vũ là được tính là kẻ bất tài, không có thiên phú như đại thiếu gia, vì vậy từ trước đến nay đều không được Trình lão tiên sinh sủng ái.

Chú hai của Trình Vũ có hai đứa con, cậu con trai cả là Trình Phi, cùng tuổi với Lục Vân Cảnh, lớn hơn Trình Vũ bốn tuổi, đứa con thứ hai là Trình Tư Mộng, chỉ lớn hơn Trình Vũ hai tháng.

Tuy rằng ba cô được Trình lão tiên sinh và Trình lão phu nhân yêu thích nhưng Trình Vũ cô lại trái ngược với cha mình, là đứa con gái duy nhất của cha, nhưng Trình Vũ cảm giác được Trình lão gia tử và Trình lão phu nhân không quá thích cô, mà đối với anh họ và chị họ, hai ông bà đều rất hòa ái dễ gần.

Lúc đầu Trình Vũ không rõ sao lại như thế, để được ông bà đó chú ý, từ nhỏ so với hai người em họ cô càng nỗ lực nỗ lực hơn, nỗ lực để mình ưu tú giống cha, nỗ lực trở thành Trình gia đại tiểu thư được mọi người khen ngợi, nhưng mặc kệ cô nỗ lực như thế nào, cũng không thể khiến nhận được ánh mắt tán thưởng, thậm chí cô cảm giác hai người họ lại càng bất mạn với cô hơn.

Trình Vũ cực kỳ kinh ngạc, cô hỏi cha, vì sao ông bà lại không thích cô, cha chỉ an ủi cô, ông bà không phải không thích, chỉ là nghĩ không muốn cô quá kiêu ngạo cho nên không đem sự tán thưởng biểu lộ trên mặt.

Trình Vũ luôn tin lời ba cô nói, mãi đến ngày cô mười tám tuổi, buổi lễ trưởng thành ấy.

Trình Vũ và Trình Tư Mông tổ chức lễ trưởng thành chỉ cách nhau hai tháng, lễ trưởng thành của Trình Tư Mông vô cùng xa hoa lãng phí, mà Trình Vũ cô thì ngược lại quá đơn giản, thậm chí làm người khác cảm thấy lễ trưởng thành này chỉ làm cho có lệ.

Nghĩa là, phụ trách nghi lễ đều là do các bậc đương gia trưởng bối làm, lễ trưởng thành của cô và Trình Tư Mông đều là do Trình lão tiên sinh một tay xử lý.

Khi đó cô kiêu ngạo ra, mời bạn học đến nhà mình,nhưng tới yến tiệc đơn giản sơ sài khiến thể diện của cô trước mặt bạn học coi như mất sạch, từ nhỏ ông bà đối với cô khác hẳn em họ cô, nhưng cô cũng hiểu rõ, coi đó là chuyện thường, còn đây là lễ trưởng thành 18 tuổi của cô, ngày quan trọng như vậy mà vẫn đối đãi khác nhau, mang bộ dạng làm cùng lười.

Không so sánh sẽ không tổn thương, tích lũy bất mãn lâu ngày như vậy vào một thời khắc mấu chốt sẽ bùng nổ, cô đem tất cả mọi việc khóc lóc, chất vấn ông vì sao từ nhỏ đã đối xử với cô lạnh nhạt, cô và Trình Tư Mộng đều là con cháu Trình gia, vì sao họ lại bất công như vậy! Bất công đến mức, tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô cũng là qua loa có lệ, quả thực không coi cô là người của Trình gia.

Cô vô cùng khổ sở, ủy khuất trong lòng dồn nén tới cực điểm, cô không màng tất cả nói ra ủy khuất bất mãn nhiều năm của mình.

Nhưng cô nhận được lời giải thích hợp lý, ngược lại còn làm ông ấy tức giận, không nói lời nào, âm trầm kéo cô ra khỏi sảnh tiệc, lôi cô lên lầu thượng, đứng ở nơi cao nhất, để tất cả mọi người đều thấy cô.

Sau đó tuyên bố trước mặt mọi người, cô không phải cháu gái Trình gia, chỉ là đứa con hoang bị cha mẹ vứt bỏ, Trình đại thiếu gia vô tình nhặt được bên ngoài. Năm đó Trình đại tiểu thư chân chính bất hạnh chết non, bởi vì thương tâm quá độ mới nhận một đứa con coi nó là con mình sinh ra để nuôi nấng, bọn họ luôn vì nể mặt con trai mà không nói toạc ra thân phận của cô. Mà cô bây giờ không nhớ ơn dưỡng dục của Trình gia, còn dám tới chất vấn người Trình gia không đúng, Trình lão gia tử nghiêm khắc mắng cô là sói mắt trắng, là đồ vô ơn.