Chương 3-2: "Ly hôn....Không bao giờ!"

Editor: Lam Lam

Thời niên thiếu của Lục Vân Cảnh là lúc bị bắt nạt nhiều nhất, anh thường bị những bạn nam cùng tuổi đem mình ra trêu cợt. Ở giới thượng lưu Bắc Thành có một vị thiên kim tiểu thư Dư Thị cùng tuổi với anh, tính tình đanh đá. Mấy bạn nam cùng tuổi vì muốn trêu chọc Lục Vân Cảnh đem trộm dây cột tóc Dư tiểu thư nhét vào cặp sách anh. Về sau, Dư tiểu thư phát hiện Lục Vân Cảnh lấy trộm cột tóc mình liền nghĩ Lục Vân Cảnh yêu thầm cô ta, khiến cô ta thấy đó là một sự vũ nhục, lúc ấy nói với Lục Vân Cảnh nhiều lời khó nghe. SAu đó chuyện này còn trở thành chuyện cười lan truyền trong giới, Trình Vũ tất nhiên cũng biết.

Sau này thiếu niên bị người khác cô lập Lục Vân Cảnh lại quyền thế ngập trời, Dư gia cố ý mượn sức, nghĩ dù sao Lục Vân Cảnh cũng từng thích Dư tiểu thư, Dư gia vội vàng chạy đến ngỏ ý liên hôn. Lục Vân Cảnh chưa từng nói đồng ý hay không đồng ý, ậm ờ với Dư gia thật lâu, khiến Dư gia cảm thấy có ít nhiều hy vọng mượn sức Lục Vân Cảnh, hồi sau Lục Vân Cảnh chớp mắt cùng con gái nuôi Trình gia kết hôn, hoàn toàn chính là muốn nói cho Dư gia biết: Tôi tình nguyện cưới đứa con gái nuôi chỉ có hai bàn tay trắng của Trình gia chứ tuyệt đối không cưới đại tiểu thư Dư gia.

Chuyện này quả thực là một cái tát trời giáng đánh vào mặt Dư gia, có một đoạn thời gian rất dài, Dư gia trở thành đối tượng bị Bắc Thành mang ra giễu cợt.

Trình Vũ tất nhiên cũng hiểu rõ, Lục Vân Cảnh sở dĩ cưới cô chỉ là muốn đánh vào mặt Dư gia mà thôi.

Nghĩ đến những lời kiếp trước vị nữ cảnh sát nói, Trình Vũ thất thần ăn bánh mì, theo bản năng ánh mắt cô dừng lại trên người Lục Vân Cảnh. Dù bị từ nhỏ Lục gia ghét bỏ, nhưng được lớn lên ở Lục gia, vì thế Lục Vân Cảnh trên người vẫn được hun đúc giáo dưỡng mà người Lục gia nên có.

Ăn cơm thong thả ung dung, ăn chậm nhai kỹ, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự ưu nhã.

Mặc dù hiện giờ Lục Vân Cảnh không còn là thiếu niên bị người người khi dễ, thế nhưng đại đa số thời gian anh đều trầm mặc, mỗi khi trầm mặc lại lộ ra vẻ âm u khiến người khác sợ hãi, mặc dù bây giờ mặc áo sơ mi trắng, cũng không thể tiêu tan bớt vẻ âm u ấy.

Lục Vân Cảnh vi sao lại muốn cứu cô? Phải chăng như lời nữ cảnh sát nói là vì anh yêu cô sao?

Ngay sau đó cô lập tức lắc đầu, không phải cô đối với bản thân không tự tin, nhưng thật sự là cô và Lục Vân Cảnh ngoại trừ thân phận vợ chồng trên danh nghĩa, cũng không có bất kỳ giao thoa nào làm cô liên tưởng đến việc anh yêu cô.

Mặc kệ nói như thế nào, anh vẫn là người đã cứu cô, thậm chí còn bởi vì cứu cô mà bị bắt, bị bắn chết, có thể nói thời kỳ huy hoàng thuộc về Lục Vân Cảnh mà anh tạo ra cứ như vậy bị chính anh chôn vùi đi tiền đồ, nói thật cô cũng thay anh cảm thấy tiếc hận*.

*tiếc hận: tiếc nuối, hối hận

Bây giờ là mười năm trước, cô có thể thay đổi được rất nhiều chuyện, tất nhiên cô cũng hoàn toàn không đảm bảo lúc này mình sẽ không sinh bệnh mà chết, cùng lắm nếu sinh bệnh rồi chết đi lần nữa cô cũng có khoảng tám năm nữa để sống lại một lần, đối với cô như vậy cũng đủ rồi

Còn Lục Vân Cảnh?

Nếu sau này cô lại sinh bệnh anh còn sẽ giống như kiếp trước cứu cô sao?

Tự chôn vùi tiền đồ chính mình, đem mạng sống của mình vứt bỏ?

Tuy rằng kiếp trước khi anh đi đến bước này, người hận anh có rất nhiều, thậm chí có rất nhiều người hận không thể gϊếŧ chết anh, nhưng cô và anh không oán không thù, thậm chí anh còn giúp cô, cô gả cho anh cũng chưa từng chịu ủy khuất, bởi vì thân phận Lục phu nhân, những người đã từng bỏ đá xuống giếng cũng không dám nhục nhã cô.

*Bỏ đá xuống giếng: thành ngữ chỉ những người vui khi người khác gặp họa, người khác gặp chuyện thì lại càng khinh khi làm khó dễ người ta, người ta càng đau khổ càng cảm thấy vui vẻ

Cho nên mặc kệ anh cứu cô vì mục đích gì, cô đều không muốn anh vì mình mất đi tiền đồ và tính mạng.

Hiện tại cuộc hôn nhân giữa anh và cô chỉ vừa mới bắt đầu, cho nên bây giờ kết thúc hết thảy vẫn còn kịp.

Chỉ cần cô cùng Lục Vân Cảnh hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này thì sẽ không liên lụy tới anh.

Suy nghĩ hồi lâu, Trình Vũ mới lấy hết can đảm, ra vẻ điềm nhiên nói với anh: "Ừm...... Lục...... Tiên sinh, tôi có chuyện cùng muốn cùng anh bàn bạc."

Anh ngừng uống sữa bò, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, anh khẽ nhếch môi, lời nói trầm thấp tựa như không để ý chút nào hỏi "Có chuyện?"

Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới nói: "Tôi biết lúc trước Lục tiên sinh cùng tôi kết hôn đều là có mục đích, nếu hiện tại mục đích đã đạt được thì thời điểm chúng ta này cũng nên kết thúc hết thảy."

Tuy đã cố gắng khống chế nhưng trong giọng nói của cô vẫn lộ ra một chút khẩn trương.

Anh nhìn về phía cô ánh mắt tựa hồ ngưng trọng một chút, "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Cũng không biết có phải Trình Vũ ảo giác hay không, cô cảm thấy những lời này của anh mơ hồ lộ ra vài phần lạnh lẽo và nguy hiểm.

Tim Trình Vũ nhảy lên, nói thật, người này có khí thế rất mạnh, cô sống nhiều năm như vậy đối mặt với anh luôn có loại cảm giác cao hơn một bậc, vô cùng áp bách khiến cô sợ hãi.

"Tôi......" Cô ngập ngừng trong chốc lát mới đủ dũng khí nói tiếp: "Tôi muốn nói là, hôn nhân cũng là việc lâu dài, nếu Lục tiên sinh đã đạt được mục đích, như vậy, sao chúng ta không kết thúc đoạn hôn nhân này đi? Nói không chừng tương lai ngài còn có thể gặp được người con gái trong định mệnh của mình, chỉ khi cùng người mình yêu ở bên nhau, hôn nhân mới được coi là viên mãn?"

Trình Vũ một hơi nói hết suy nghĩ của mình thì trộm ngó sắc mặt Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh thu lại ánh mắt, cô không nhìn rõ suy nghĩ trong mắt anh, chỉ là mặt anh vẫn âm trầm như cũ.

Anh chậm rãi ung dung dùng khăn lau miệng, tựa như không để lời nói cô để trong lòng, lau xong liền buông khăn, anh mới nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ: "Tôi không nghĩ tới, thì ra Trình tiểu thư là một người qua cầu rút ván."

"......"

Trình Vũ phát ngốc một lát mới hiểu được lời này của anh có ý gì. Lục Vân Cảnh nói thế cũng không phải không có lý, người ta lúc trước giúp cô xử lý việc của bố nuôi để lại vậy mà chớp mắt đã lập tức đem anh đá văng, hình như giống qua cầu rút ván thật.

Trình Vũ cảm thấy áy náy, cúi đầu sau một lúc mới nói: "Xin lỗi..."

Lục Vân Cảnh không nói gì, anh đứng dậy đi tới cửa, Thất tẩu thấy thế vội vàng cầm áo khoác âu phục phủ lên người anh, bộ âu phục mặc trên người anh càng làm dáng người của anh đĩnh bạt.

Thất tẩu giúp anh sửa sang lại cổ áo, anh hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ quét lên người cô: "Em muốn ly hôn?"

Ngữ khí nhàn nhạt giống như chỉ đơn giản cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng khi lọt vào tai cô những lời này lại làm cô giật mình, theo bản năng mà sợ hãi, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới gật gật đầu: "Vâng."

Anh quay đầu lại, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, "Ly hôn........." Anh đột nhiên cười khẽ một cái làm người nghe sởn tóc gáy, sau đó khí phách nói một câu, "Không bao giờ!"

"......"