Chương 16-1: Tặng hoa

Cô cắn môi chậm rãi ngẩng đầu lên, có lẽ vì quá mức khẩn trương, hai mắt cô hơi đỏ, chân tay vì quá hồi hộp nên cứng đờ, nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng của anh, cô cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, sau đó mang theo nỗi sợ hãi ấy, nức nở thành tiếng nói với anh: "Em muốn anh dỗ."

Lục Vân Cảnh: "....."

Trình Vũ cảm thấy mình rất ngu ngốc, còn dám đòi Lục Vân Cảnh dỗ mình, cô hiện tại vừa khẩn trương vừa sợ hãi, chính cô cũng không nghĩ thu tay lại, ánh mắt ngập nước nhìn anh, đáng thương vô cùng chờ câu trả lời của anh.

Lục Vân Cảnh cũng nhìn cô, chỉ là ánh mắt anh quá phức tạp, người khác không hiểu rõ, cứ như vậy một lúc, anh hỏi cô: "Em muốn tôi dỗ như thế nào?"

Trình Vũ lại không phản ứng kịp, hơi giật mình: "Sao?"

"Không phải là muốn tôi dỗ em sao?"

Kỳ thật muốn anh dỗ cô chỉ là cô làm nũng vô lý do mà thôi, cho nên cô cũng không nghĩ anh sẽ dỗ, anh vừa hỏi như vậy cô sửng sốt.

Sau đó cô nghĩ nghĩ liền thử nói một câu: "Anh mua hoa cho em?"

Ánh mắt anh quét qua tay áo bị cô túm chặt, nói: "Em trước tiên buông tôi ra đã."

Trình Vũ phản ứng lại, gương mặt đã đỏ càng thêm đỏ như chảy máu, vội vàng buông tay, Lục Vân Cảnh không nói gì, trực tiếp đứng dậy ra cửa.

Sau khi Lục Vân Cảnh rời đi, Trình Vũ cũng trở về phòng, đóng cửa lại lúc sau cô thở mạnh một hơi. Câu dẫn Lục Vân Cảnh, loại chuyện này thật mệt người.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, Lục Vân Cảnh cũng không hề phản cảm khi cô tới gần, hơn nữa anh còn hỏi cô muốn dỗ như thế nào, cô nói muốn được tặng hoa liền đi ra cửa, không biết có thực sự mua hoa cho cô không.

Lục Vân Cảnh tặng hoa cho cô? Ngẫm lại thấy khó mà tưởng được....

Cô cứ nhốt mình trong phòng nghĩ miên man trong chốc lát, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đập cửa kéo tâm trí cô trở lại, cô vội vàng mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Lục Vân Cảnh, trên tay anh là một đóa hoa tươi đưa về phía cô, nói: "Không biết nên mua loại gì nên mua loại quý giá nhất."

"........."

Trình Vũ ngốc ngốc nhìn anh lại nhìn bó hoa hồng Julie tươi tắn kiều diễm. Cô thực sự không nghĩ Lục Vân Cảnh sẽ mua hoa tặng mình.

Lục Vân Cảnh thấy cô bất động, anh nhíu mày hỏi cô: "Không thích?"

Trình Vũ hồi phục tinh thần, vội đem hoa nhận lấy, cô không biết phải nói gì lúc này, liền chỉ nói một câu: "Cảm ơn anh, rất đẹp."

Anh gật đầu, nhưng không nói thêm quay người rời đi.

Trình Vũ tìm lọ hoa, đem bó hoa cắt tỉa ngay ngắn rồi cắm vào, hoa Julie hồng nhạt, vẻ đẹp ảo mộng, cánh hoa vây quanh nhau, dưới ánh nắng nhẹ tản ra vẻ đẹp nhu mỹ.

Cô một tay chống cằm, một tay khác lười nhác đùa giỡn cánh hoa, vốn dĩ anh không phải người khó gần, ít nhất cô còn có thể khiến anh ngoan ngoãn mua hoa cho mình, nghe lời như vậy, quả thực rất khác với vẻ lạnh lùng vô tình lời đồn đãi bên ngoài, so với Lục Vân Cảnh lạnh nhạt lại tàn nhẫn như hai người khác biệt.

Cô cười cười, hàng mi cong cong, tâm tình không tồi....

Ăn cơm trưa Trình Vũ bị Văn Hi rủ ra ngoài đi chơi, chỉ là lúc ba người cùng nhau tán gẫu cô lại thơ thẩn, Văn Hi nhìn không được liền đá cô một cái.

Trình Vũ chịu đau, lúc này mới hồi thần, vẻ mặt bất mãn hướng cô nói: "Cậu đá mình là gì?"

Văn Hi trừng mắt nhìn cô nói: "Gọi cậu vài lần đều không đáp, đang nghĩ gì?"

Trình Vũ không trả lời, lại chột dạ tránh ánh mắt Văn Hi, Văn Hi thấy thế híp mắt nói: "Mình nói hôm nay cậu không bình thường lắm, nói nhanh, cậu đã gây ra chuyện gì?"

Bị hai người công kích ánh mắt cùng một lúc, Trình Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng với bạn thân của mình thì không có bí mật, nên cô gãi tóc nói: "Cũng không có gi, chỉ là phát hiện Lục tiên sinh bên ngoài không giống những gì mình nghĩ trong lòng."

"Hả?" Hân Dao rất hứng thú, hưng phấn hỏi cô: "Sao lại không giống?"

Trình Vũ nhớ đến bó hoa Lục Vân Cảnh tặng, ánh mắt có chút lơ đãng, cô cười cười nói: "Cảm giác anh ấy không tồi, sẽ kiên nhẫn giúp mình, lại còn mua hoa tặng mình." Nói đến chỗ này, cô vẫn chẳng thể ngờ được. "Cậu nói có phải thật kỳ lạ, Lục Vân Cảnh vậy mà mua hoa tặng phụ nữ.."

Văn Hi nghe thấy lời này như bị dọa, khϊếp sợ nhìn cô: "Cậu đừng nói với mình là bị Lục Vân Cảnh dọa. Cậu không phải trước đó rất sợ anh ta sao, đời này chỉ nghĩ cách xa hắn, còn nói hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hắn sẽ không thích cậu, cậu cũng không thích hắn, cậu thậm chí còn nói hy vọng sẽ mãi bảo trì loại quan hệ nửa xa lạ này cả đời mà."

Trình Vũ nhướng mày: "Mình nói như vậy?"

Văn Hi cốc đầu cô bất mãn nói: "Lúc cậu vừa kết hôn, mình và Hân Dao tới thăm cậu, cậu nói cho chúng mình biết, mới qua bao lâu mà cậu đã quên?"

Chuyện kết hôn lúc ấy, đối với cô đã qua cả một đời, sao có thể nhớ rõ?

Trình Vũ không trả lời cô ấy, quay đầu nhìn về Hân Dao, hói cô: "Hân Dao cậu cảm thấy sao?"

Khác với Văn Hi khϊếp sợ, Hân Dao nắm tay cô, nghiêm túc trả lời: "Trình Vũ, cậu không cần phải để ý cái nhìn của người khác, chỉ cần nghe theo trái tim của mình, là bạn thân cho dù cậu lựa chọn gì chúng mình sẽ luôn ở bên ủng hộ cậu."

Môt lời này làm Trình Vũ trong lòng ấm áp, cô hướng Hân Dao gật đầu, lại nói với Văn Hi: "Nhìn đi, đây mới thực sự là bạn tốt."

Văn Hi trợn mắt nhìn cô.

Ba người trò chuyện trong chốc lát, Văn Hi đề nghị đi quán bar chơi, Trình Vũ nghĩ thả lỏng một chút cũng tốt, liền đáp ứng. Bời vì còn sớm nên ba người quyết định đi ăn cơm tối sau đó mới đi bar.

Uống rượu là Văn Hi đề nghị, cô nói bên ấy có rất nhiều tiểu thịt tươi đặc biệt no mắt (Tuy rằng Văn Hi bình thường trang điểm nhje lại khá tùy tiện, nhưng đúng là một người háo sắc).