Chương 15-2: Lục Vân Cảnh quyến rũ?

Mặc dù bình thường ánh mắt anh cũng lộ ra một loại sắc bén, Trình Vũ không dám nhìn thẳng anh, vội mở miệng đáp, không biết vì sao, ở trước mặt anh cô muốn tự mình làm ngốc mình một chút nên cô lắc đầu nói: "Cũng không quá hiểu lắm."

Nói xong cô lại lo lắng, vì cô quấy rầy, anh phải tạm thời ngừng công việc của mình để giảng thích, cô lại tự biểu hiện mình ngốc, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn, huống chi người này lại là Lục Vân Cảnh.

Nhưng cô không nghĩ tới, Lục Vân Cảnh chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền nói: " Có thể hiểu như này, em quản lý nhà hàng phải hiểu được mức yêu cầu tiêu thụ chính là gì, muốn hiểu được nhu cầu trong lòng thực khách, chỉ cần thỏa mãn được nhu cầu người dùng, làm cho họ có thể tự tới cửa hàng của mình, thực lực cạnh tranh cũng có thể tăng lên."

Lục Vân Cảnh kiên nhẫn giải thích nằm ngoài suy nghĩ của cô, cho nên anh nói xong cô có chút ngốc ngốc.

Lục vân Cảnh hỏi cô: "Tôi nói như vậy em có hiểu không?"

Cô ngơ ngác gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy cách không tốt là gì?"

Ánh mắt anh hơi đổi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Mưu hại, mắng chửi, chỉ cần cách em nghĩ đến đều có thể thực hiện, tốt nhất là một kích trúng đích, làm đối thủ vĩnh viễn không thể xoay người, đương nhiên sẽ mất đi tư cách cạnh tranh."

Trình Vũ quả thực sợ ngây người, vẻ mặt không dám tin nhìn anh, anh nói lời này biểu tình vô cùng bình tĩnh, tựa như chỉ cùng cô phân tích một vấn đề.

"Hai loại phương thức này đều nói cho em, muốn lựa chọn như thế nào tự em quyết định." Anh lại nói một câu.

Trình Vũ lạnh người, muốn lựa chọn như thế nào, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn cách tốt.

Lục Vân Cảnh thấy cô chưa có ý rời đi, liền hỏi: "Còn vấn đề?"

Trình Vũ buông đầu không nói chuyện, những vấn đề nên hỏi đều đã hỏi, cô không còn thắc mắc, chỉ là cô không muốn rời đi.. Cô cảm thấy Lục Vân Cảnh đặc biệt có ma lực, không ở gần sẽ sinh ra sợ hãi, nhưng một khi tới gần liền chẳng ngừng được, chẳng muốn buông.

Cô tuy rằng đang cùng anh bảo trì khoảng cách nhất định, nhưng vì nghe anh giải thích, cô đứng ở chỗ không xa, thân hình anh cao lớn ngồi trên ghế, thấp hơn cô một đoạn khiến cô có cảm giác cao hơn một bậc.

Hơn nữa cổ áo khoác vì có mũ nên có chút mở rộng, cô chỉ cúi thấp đầu hơn một chút có thể nhìn thấy cơ rắn chắc bên trong cổ áo, sau đó trong đầu cô nhảy lên hình ảnh sáng nay ở phòng khách, mông cong và lưng phía sau anh tạo một đường cong quyến rũ, vừa rắn chắc lại rất gợi cảm.....

Anh là người lạnh băng khó tiếp cận, chỉ là cô muốn biết người như vậy có lúc ôn nhu hay không, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Vân Cảnh, không biết giấu sau lớp da này nội tâm của anh thực chất là gì. Ánh mắt quét đến vòm ngực rộng lớn, bởi vì thường xuyên rèn luyện nên cơ bắp đầy đủ, quần áo rộng ở nhà cùng không che được độ cong đẹp đẽ ấy.

Không biết được Lục Vân Cảnh ôm vào ngực sẽ có cảm giác gì, một tảng băng khó tiếp cận, anh giống như nắm quyền chủ động, anh mạnh mẽ đến mức không có tình cảm riêng mình, bị một người đàn ông như Lục Vân Cảnh ôm trong ngực ôn nhu nhìn, hoặc là bị hoặc là bị anh hôn sẽ có bộ dạng gì.

Trình Vuc nghĩ tới, gương mặt đột nhiên nóng bừng, hô hấp có chút kho khăn, không biết vì sao mình lại có suy nghĩ ấy, cư nhiên tưởng tượng bộ dạng bị Lục vân Cảnh ôm.

Cô cảm thấy mình quả thực si ngốc.

Cô tự mình ngăn suy nghĩ ấy, một bên lại thực chờ mong, cô nghĩ đến kiếp trước anh gϊếŧ người cứ cô, nghĩ đến lúc anh cắt bánh nhường cho cô, nghĩ đến anh nói rằng muốn gì cũng đều cho cô...

Cũng không phải không có khả năng này......

Thực chất cô cũng không ảo tưởng, chỉ là một khi đến gần Lục Vân Cảnh sẽ sinh ra suy nghĩ ấy.

Thậm chí còn quá mức hơn, cô muốn trêu chọc anh, muốn cùng anh mập mờ ái muội, muốn nhìn thấy bộ dạng Lục Vân Cảnh bị cô câu dẫn.

Chỉ là cô không có gan lớn ấy, ở cạnh Lục Vân Cảnh cô không dám quá lỗ mãng, bởi vì anh đã dọa người như vậy, ánh mắt lạnh băng dừng trên người sẽ khiến người khác rét run.

Nhưng cô không muốn rời đi, không muốn buông tha cơ hội ở riêng cùng anh, nội tâm giãy giụa, ma xui quỷ khiến cô kéo lấy tay áo Lục Vân Cảnh, sau đó năm ngón tay túm chặt.

Lục Vân Cảnh cũng không đoán được cô làm như vậy, anh mắt hơi lóe, nhưng không nói gì, cũng không tránh cánh tay cô.

Anh bình tĩnh bảo trì im lặng, đang đợi cô mở miệng.

Trình Vũ chỉ cảm thấy tim sắp nhảy lên cổ họng, cô ngốc hồi lâu, mới tìm lại được giọng nói, không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Lần trước ở buổi tiệc đấu giá ô tô em bị Ngôn Băng Nhi tiểu thư hắt rượu lên người tuy rằng Lục tiên sinh đã nhận lỗi, nhưng lúc ấy em bị hắt rượu trước mặt mọi người thật sự rất mất thể diện. Nói như thế nào, Ngôn Băng Nhi cũng là Lục tiên sinh mang đến...."

"Cho nên....." Ngữ khí anh vẫn bình tĩnh như cũ.