Chương 11-2: So tài

Nhưng, dương cầm là nhạc cụ hòa âm, quãng âm xác định là cao, đàn tranh lại là nhạc khí, âm thanh yêu cầu bàn tay đàn linh hoạt tám quãng, cho nên từ âm thanh cho đến chi tiết từng nốt phải nắm chắc, đàn tranh còn khó hơn rất nhiều. Hơn nữa âm nhạc còn phải chú ý đến cách dùng đàn, bởi vì lúc gảy đàn tranh, nhanh chậm để chuẩn âm không được quy định thống nhất, bởi thế không gian phát huy rộng hơn, nên nhạc cụ phương đông ở cảnh giới còn muốn phức tạp hơn nhạc cụ phương tây rất nhiều.

*Bà con à, mình biết không nhiều về phần edit mảng nghệ thuật nên chỉ đoán mò theo ý mặt chữ, có góp ý gì thì cmt để mình sửa nhé.

Tuy đã lâu Trình Vũ chưa đàn lại, nhưng khi ngồi xuống trước đàn tranh, cảm giác ấy như trở lại, một lần học sẽ được cả đời, nên không thể nào quên được.

Một giây trôi qua, tiếng đàn du dương uyển chuyển vẫn làm cô mê muội như xưa.

Happy yesterday là khúc nhạc sĩ viết về người vợ quá cố, làn điệu bi thương, muốn đem khúc này hòa tấu hoàn mỹ, phải đem tâm hồn hòa vào trong làn điệu âm nhạc để hiểu rõ được tình cảm bên trong, mà nghệ nhân cùng nhạc cụ phải hợp nhất một thể mới có thể đạt đến cảnh giới kia.

Ý nghĩa của đàn thực vi diệu, ở một phương diện, nhạc cụ cổ điển so với nhạc cụ phương tây còn khó hơn rất nhiều, càng là cao thủ, khi bước vào cảnh giới sẽ không dễ bị quấy rầy.

Trình Vũ không nghĩ tới, cô nhiều năm không đàn, nhưng lúc chạm vào vẫn có thể đàn như lúc trước, cô thực may mắn khi đàn tranh không vứt bỏ cô, cũng may mắn khi chính mình có thể tìm lại sự tự tin vốn có.

Đàn qua đàn lại, mỗi một nốt nhạc đều thông thuận lưu loát, tựa như âm thanh đều đọng lại ở ngón tay, mượn huyền cầm phát ra.

Giản Chu Nghiên muốn dùng dương cầm cùng cô tranh cao thấp, trừ phi cô là cao thủ, nếu không một khi người tấu đàn tranh cùng đàn ở cảnh giới hợp nhất, cô ta căn bản không thể vượt được, lại còn dễ bị phân tâm.

Nhưng tất nhiên Giản Chu Nghiên còn chưa trở thành cao thủ bậc này, hơn nữa cô ta từ lúc bắt đầu đã rất hiếu thắng, ở thời điểm ấy muốn so cùng cô đã thua mất nửa trận.

Trình Vũ từ nhỏ cùng Giản Chu Nghiên đã đối lập, từ nhỏ đến đến, Giản Chu Nghiên có mấy cân mấy lượng cô rất rõ ràng, cho dù cô đã nhiều năm không có chạm qua đàn tranh, nhưng để đối phó Giản Chu Nghiên thì vẫn là dư dả.

Cho nên ngay từ đầu cô đã ám chỉ Giản Chu Nghiên không phải đối thủ của mình cũng không phải cố ý ngay từ đầu là để áp chế tâm lý mà chỉ là đơn thuần ăn ngay nói thật.

Giản Chu Nghiên quá coi trọng việc thắng thua, lúc đàn hoàn toàn bị âm sắc của Trình Vũ làm ảnh hưởng, giữa khúc liền đàn sai mấy nôt, mà ở đoạn kết cao trào, Trình Vũ phô bày kỹ thuật, tiết tấu nhanh đến hoa cả mắt, tiếng đàn như khóc như than, mỹ diệu đến cao trào.

Lúc ấy ai cao ai thấp vừa nhìn đã biết.

Kết thúc, chung quanh vỗ tay sấm, Trình Vũ chậm rãi đứng dậy, hướng mọi người cúi đầu như đáp lễ, Giản Chu Nghiên ngồi ở dương cầm trước thật lâu không có đứng dậy, thẳng đến nàng nhắm mắt lại bình tĩnh một hồi mới đứng dậy, đóng lại nắp đàn hào phóng cười cười nói: “Trình Vũ cô quả nhiên lợi hại, tôi cam bái hạ phong.”

Cô hiểu rõ ý của Giản Chu Nghiên, cô ta nói như vậy không có nghĩa thực sự cam nguyện chịu thua, không thể không nói cô ta thông mình, tự nhận danh cam bá hạ phong, người thắng đều tỏ vẻ khiêm tốn, rộng lượng.

Nhưng cô ta lại không hiểu rõ cô, nếu Giản Chu Nghiên không chủ đông khıêυ khí©h còn tốt, chính cô ta lại chủ động chọc tới cô vậy nên đành phải chịu thiệt.

Huống chi cùng cô so tài là Giản Chu Nghiên tự mình nói ra, cô ta cho rằng cô đã nhiều năm không động vào đàn tranh, tuyệt đối ở chỗ này khi dễ cô đến không còn một mảnh giáp, đến lúc ấy, người rơi vào thế hạ phong sẽ là Trình Vũ, khi ấy không biết thái độ của cô ta sẽ như thế nào.

Cô còn nhớ rõ kiếp trước sau nhiều năm tốt nghiệp cô bị Văn Hi lôi kéo đi một buổi họp lớp, khi đó cô đã gả cho Lục Vân Cảnh, Văn Hi hy vọng cô lấy thân phận Lục phu nhân dương oai một phen, chỉ là cô làm Văn Hi thất vọng, cô vẫn như cũ sợ hãi rụt rè ngồi một mình ở một góc, hạ thấp cảm giác tồn tại, không tham gia náo nhiệt.

Khi đó bạn cũ ồn ào, muốn cô giúp Giản Chu Nghiên hát đệm, cô không muốn, Giản Chu Nghiên lại tự nhiên giúp cô giải vây, nàng nói: “Trình Vũ hiện tại trừ ngây ngô cười chuyện gì cũng không biết, hát đệm tôi vẫn nên tìm người khác, mọi người không cần khiến cô ấy khó xử.”

Nghe giống như giúp cô giải vây, chỉ là sau khi cất lời lại khiến mọi người cười vang.

Trừ ngây ngô cười chuyện gì cũng không biết, hát đệm cho tôi cũng không xứng.

Một hai lần như vậy, mỗi lần lại quá đáng hơn một chút, không phải cô không thèm so đo, vậy nên cô cũng không muốn cho cô ta một bậc thang mà khiêm tốn.

Cho nên, cô hướng Giản Chu Nghiên cười cười nói: “Giản tiểu thư cô có điều không biết, tôi đã rất nhiều năm không chạm qua đàn tranh, không nghĩ tới tôi dùng kỹ xảo mấy năm trước so với cô vài năm vẫn hơn một chút, nhìn dáng vẻ này có lẽ mấy năm nay Giản tiểu thư cô chỉ biết chỉ biết ngợp trong vàng son mang tiếng là danh viện lại không biết đề cao thục lực của mình, cô hẳn nên nghĩ lại một chút.”

Giản Chu Nghiên khóe miệng vừa nâng, trên khuôn mặt hào phóng khéo léo tươi cười có chút cứng đờ, cô theo bản năng nhìn thoáng qua mọi người ở xung quanh, thấy có không ít người che miệng cười.

Giản Chu Nghiên hai tay nắm chặt, vẻ mặt vẫn cười nói: “Cô nói rất đúng, tôi về sau còn phải luyện tập nhiều hơn.”

Trình Vũ lại dường như không có việc gì cười cười nói: “Ngẫu nhiên đàn một chút tăng lên một chút vẫn có thể, nhưng chỉ thêm luyện tập thì không đủ, với kỹ thuật của cô mà đem tham gia tiệc rượu chỉ có thể đàn được chút kỹ xảo này , dù sao cũng cô cũng không phải là tác giả. Đương nhiên, nếu cô mỗi tham gia yến hội đều muốn cùng người khác so tài một chút thì không cần phải nói.”

Giản Chu Nghiên mấy năm nay quá nổi bật, vẫn là lần đầu tiên có người làm cô không thể xuống đài, cô tốt xấu vẫn là Giản đại tiểu thư, Trình Vũ cô ta có tư cách? gì!

Nhục nhã trần trụi như vậy làm Giản Chu Nghiên không nhịn được, trên mặt cô ta không khỏi nhiễm tức giận, trong giọng nói cũng không áp được lửa giận, “Trình Vũ, cũng chỉ là cùng ngươi so chút cầm kỹ, cô hà tất phải khiến tôi khó xử?”

Trình Vũ hơi hơi cúi đầu, ý cười cũng dần thu liễm, “Khó xử? Là chính cô muốn tìm tôi so, cô thua tôi thì cho cô một chút góp ý, cái này kêu là khó xử?”

Nói nói mấy câu chính là khó xử? Lúc trước cô ta đem cô đẩy xuống lầu ngã tới suýt tàn phế đôi chân, mới như vậy đã khó xử, còn không đủ!