Chương 11-1: So tài

Editor Lam Lam.

Trong các buổi đấu giá đều có dương cầm, chỉ là đàn tranh rất khó tìm, nhưng có Lục Vân Cảnh ở đây, mọi chuyện hết thảy đều dễ dàng, anh lập tức cho người mang đàn tranh tới.

Chỉ là lúc đàn tranh được mang đến, Trình Vũ ngẩn người, đó là cây đàn cha nuôi cô đã tặng vào sinh nhật mười hai tuổi. Khi mới hai tuổi, cha nuôi bày ra rất nhiều đồ chơi để cô chọn lựa dương cầm, đàn tranh, đàn violon còn có búp bê Barbie, thậm chí còn có cả bàn tính, lúc ấy cô trực tiệp cầm đàn tranh, cha nuôi cảm thấy cô có duyên với đàn tranh chờ khi cô lớn một chút liền đưa cô đi học đàn, mà cô rất có năng khiếu học đàn tranh.

Nhưng khi cô 18 tuổi liền không chạm vào đàn tranh, cây đàn này đặt ở Trình gia cũng phủ một lớp bụi.

Không nghĩ tới Lục Vân Cảnh lại từ Trình gia lấy nó.

Trình Vũ tùy ý gảy một chút, âm thanh réo rắt, chỉ thấy một lớp bụi bong ra, liếc qua đã biết chủ nhân cây đàn đã lâu không chạm đến nó, nhưng từ âm sắc có thể đoán được đàn vẫn còn tốt.

Giản Chu Nghiên ngồi xuống trước dương cầm, liền cười hỏi: "Chúng ta hợp tấu khúc gì?"

Trình Vũ chỉnh dây đàn, không quá để tâm "Liền chọn theo sở trường của cô."

"Như vậy sao được?" Giản Chu Nghiên cười với vẻ mặt đầy hàm ý, "Chọn khúc sở trường của tôi nếu tôi thắng chẳng phải sẽ không vẻ vang gì sao?"

Trình Vũ nhướng mày, bày ra biểu tình khó hiểu nói: "Thắng? Không phải chỉ là hợp tấu một khúc vì bạn học cũ góp vui sao? Như thế nào lại trở thành lúc cô với cô so tài?"

Ý tứ của Giản Chu Nghiên ai cũng rõ ràng, chỉ là không muốn vạch trần, nhưng không nghĩ lòng hiếu chiến của cô ta lại mạnh như vậy, liền tự giác nói ra.

Trong lòng thầm biết là một chuyện, nói thẳng ra lại có vẻ hơi "phèn". Giản Chu Nghiên trong lòng lộp bộp, nhưng lời đã nói ra lại phủ nhận thì quá dối trá đành đâm lao phải theo lao mà thừa nhận, Giản Chu Nghiên xấu hổ cười nói: "Được, tôi thừa nhận có suy nghĩ muốn cùng cô so tài một lần, Trình Vũ cô đa tài đa nghệ là một đối thủ khó cầu được, chỉ là chúng ta là bạn học nhiều năm cũng bị người khác lấy ra so sánh, nhưng thực chất chưa từng thẳng thắn so tài với nhau một lần, hôm nay nhân cơ hội này tôi cũng muốn cùng cô thử một chút ai hơn ai."

Nếu Giản Chu Nghiên im lặng có lẽ hai người gặp nhau sẽ duy trì hòa khí, lúc gặp mặt còn chào hỏi một tiếng, nhưng Giản Chu Nghiên muốn chủ động khıêυ khí©h, vậy thì cô cũng không cần phải khách khí với cô ta.

Trình Vũ cúi đầu cười cười, thong thả ung dung chỉnh đàn một bên nói: "Chỉ có kỳ phùng địch thủ mới hứng, thực lực ngang bằng mới so, cùng cô so tài tôi chẳng có hứng thú gì."

Ngụ ý, cô không xứng trở thành đối thủ của tôi.

Giản Chu Nghiên khóe miệng cứng đờ, Trình Vũ không khách khí như thế không thể nghi ngờ giáng một cái tai vào mặt cô, Giản Chu Nghiên tốt xấu cũng là danh viện số một số hai của Bắc Thành, bị xấu mặt như vậy trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Cô còn nhớ bộ lúc thân thế Trình Vũ bị vạch trần, cả ngày đều rụt rè sợ hãi ngany cả ngẩng đầu cũng không, Trình Vũ có bộ dạng ấy cô khinh thường trở thành đối thủ của Trình Vũ, mấy năm nay đều không có để cô (TV) trong mắt. Cho nên lời như vậy cũng không tới lượt Trình Vũ nói, nếu không phải vì Lục Thừa Duẫn, cô (GCN) mới lười cùng cô (TV) ganh đua cao thấp.

Lại không nghĩ tới người luôn mang vẻ rụt rè tự ti tinh thần sa sút kia giống như một đêm thay da đổi thịt, không, không phải nói như vậy, Trình Vũ lại quay trở về bộ dạng lúc đầu, kiêu ngạo, đi tới đâu cũng tỏa sáng, tự cho mình là đúng, không đem người khác đặt ở trong mắt, cao ngạo lại chán ghét.

Giản Chu Nghiên thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, một lúc sau mới cười nói: "Tôi biết Trình Vũ cô có năng lực, cũng biết rằng không có cách cùng cô so, vậy cứ coi như góp vui cho bạn học cũ, cô chọn tùy tiện một khúc đi."

Trình Vũ liền nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: "Vậy đàn "Happy Yesterday"."

Đây là một ca khúc phương tây, sử dụng dương cầm như Giản Chu Nghiên tương đối có lợi hơn, nếu như so sánh ở góc độ này, Trình Vũ xem như khó hơn một chút.

Nhưng lúc này Giản Chu Nghiên không có thoái thác, tỏ vẻ hào phóng "Vậy liền chọn khúc này."

Rất nhiều người nói dương cầm so với đàn tranh khó học hơn, dương cầm là vua nhạc cụ, cũng không phải nói dối, nó yêu cầu sự phối hợp rất cao, trợ thủ đắc lực, muốn đàn tốt dương cầm không có 4-5 năm kinh nghiệm là viển vông.