Chương 12-1: Nghi ngờ

Giọng Trình Vũ dần chuyển lạnh, từng câu từng chữ, không khách khí nói: "Đã nói, Giản tiểu thư lòng dạ hẹp hòi, lời nói thật lòng cũng không muốn nghe hết?

"Cô..."

Giản Chu Nghiên hoàn toàn bị cô chọc giận, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, đôi mắt không cam lòng tràn đầy lửa giận, có lẽ vì quá phẫn nộ, gân xanh trên trán nổi lên, ánh đèn trên đầu rọi vào, trông có phần hơi dữ tợn, Giản Chu Nghiên còn chút nào hình tượng Giản đại tiểu thư học thức, nho nhã.

Một bên Lục Vân Cảnh "xem chiến" đã thấy đủ đưa mắt ra hiệu, Bắc Kế Sơn vội vàng đi ra ngắn trước Giản Chu Nghiên, sắc mắt có vẻ không tốt, "Mọi người đều tới đây để thư giãn, Giản tiểu thư không cần gây chuyện không vui."

"Gây chuyện?" Giản Chu Nghiên sắp tức đến phun ra lửa, cô đường đường là Giản đại tiểu thư lại là người gây chuyện, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với cô!

Giản Chu Nghiên nhìn Bắc Kế Sơn, lại quay ra nhìn , cô gật đầu cười lạnh: "Tôi hiểu rồi, các người chỉ quan tâm đến thanh danh và lợi ích trước mắt, tôi còn điều gì không rõ chứ!" Giản Chu Nghiên dứt lời vung tay áo nhanh rời đi.

Lời này lọt vào tai mọi người thì tất cả đều vì thanh danh và lợi ích trước mắt, riêng cô ta là đóa sen không nhiễm bùn đất, Trình Vũ bĩu môi, Giản Chu Nghiên này cái gì cũng dám nó!

Sau khi Giản Chu Nghiên rời khỏi anh em Trình Phi cùng Lục Thừa Duẫn cũng lần lượt rời đi, Trình Vũ cũng không quá để ý, vẫn luôn cùng Lục Cảnh Vân làm "cảnh" đến khi yến hội kết thúc.

Buổi bán đấu giá kết thúc, Trình Vũ ngồi xe Lục Cảnh Vân trở về, đây là lần đầu tiên ngồi chung xe cùng Lục Vân Cảnh, ghế sau rất rộng rãi, chỉ là có thêm thân hình to lớn của Lục Vân Cảnh không gian tự nhiên lại nhỏ hẹp.

Trình Vũ và anh mỗi người một bên, Lục Vân Cảnh trông đã có chút mệt mỏi, lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần. Trái ngược với Lục Vân Cảnh bình tĩnh, tự nhiên, Trình Vũ có vẻ đứng ngồi không yên. Trong xe đều tràn ngập hơi thở mạnh mẽ của anh khiến Trình Vũ mang nỗi khẩn trương không tên, thần kinh cũng căng chặt, đến hơi thở cũng cẩn thận.

Vị đại gia này là người không dễ thân cận, không cùng anh làm gì, chỉ ngồi yên cùng nhau cũng có cảm giác hít thở không thông.

Nhưng việc phát sinh ngày hôm nay Trình Vũ đều không thể tưởng tượng được, không phải vì chuyện Giản Chu Nghiên, cô dùng thực lực nghiền nát đối phương là nằm trong dự tính, không phải không đoán được, cái khiến cô không thể tin là Lục Vân Cảnh đối với cô là bảo vệ.

Anh khiến cho Ngôn Băng Nhi hắt champagne bị phong sát, hướng cô xin lỗi, làm cô lóa mắt xuất hiện trước mặt người khác, nói cho mọi người cô là vợ hợp pháp của anh.

Trong đầu lại vang lên lời mà nữ cảnh sát kiếp trước đã nói với cô "Lục Vân Cảnh sở dĩ gϊếŧ những người này để thí nghiệm là để tìm ra phương pháp cứu được cô, không thể không nói, hắn rất yêu cô."

Nếu là trước kia cô không dám đem chuyện gϊếŧ người cứu cô vì thích cô đặt trên người Lục Vân Cảnh, nhưng việc xảy ra hôm nay lại khiến cô bắt đầu nghĩ về nó, đương nhiên Lục Vân Cảnh thích cô vẫn là chuyện khó tin, nhưng cô cảm giác được Lục Vân Cảnh đối xử với cô không giống như thế.

Người vừa tâm ngoan thủ lạt, vừa cao thâm khó đoán, anh bảo vệ cô, cũng cúi đầu nói xin lỗi cô.

Kiếp trước cho đến chết cô cũng không biết được Lục Vân Cảnh vì cái gì không tiếc hai tay dính máu cứu lấy tính mạng cô, lôi cô từ cõi chết trở về, sống lại một đời, cô còn tám năm, cô còn có cơ hội minh bạch mục đích của anh.

Trước kia, cô cũng Lục Vân Cảnh sở dĩ luôn duy trì quan hệ "nửa" xa lạ, chỉ vì cô luôn trốn tránh anh, không muốn cùng anh gần gũi, chỉ là hiện tại, cô hơi chút tới gần liền phát hiện anh cùng với tưởng tượng của cô đều bất đồng, có phải nếu cô tới gần hơn nữa thì sẽ càng phát hiện ra nhiều hơn?

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, đầu anh hơi dựa ra ghế sau, ánh đèn hơi tối, cả người anh nhiễm một tầng bóng tối mờ nhạt, khiến sườn mặt lạnh lẽo kia càng rõ rệt.

Cô quay đầu lại, nhìn người trước mặt, hít một hơi thật sâu, thân cận với alucj Vân Cảnh sao? Nghĩ một chút đã có chút sợ...

"Đối tượng hợp tác cùng tôi chủ yếu là nam, Ngôn Băng Nhi là minh tinh có ảnh hưởng nhất định, quen cùng với những người này xã giao, có cô ta bàn chuyện cũng dễ dàng hơn, tôi ra riền cô ta phụ trách xã giao, không hơn.

Anh đột nhiên nói làm cô giật nảy mình, Trình Vũ quay đầu nhìn anh, thấy anh vẫn còn duy trì tư thế cũ, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Trĩnh Vũ nhìn xung quanh, trong xe chỉ có ba người, tài xế đang lái xe hiển nhiên không cùng ông nói chuyện.

Cho nên lời này là đang nói cho cô nghe?

Chỉ là anh như thế nào lại đột nhiên nói với cô điều này. Anh là đang giải thích với cô? Nhung vì sao lại phải giải thích điều đó? Biểu tình đạm mạc kia làm gì giống với giải thích, càng giống như đang trần thuật cho cô nghe hơn.

Trình Vũ không rõ ý anh là gì, nhưng vẫn gật đầu, trả lời một câu: "Ừ, tôi biết rồi."

Lúc sau anh cũng không nói gì nữa.

Buổi tối hôm nay Trình Vũ ngủ không ngon, cô liên tục nằm mơ, chỉ là khi tỉnh dậy không còn nhớ rõ nội dung giấc mơ nữa.

Dẫn tới ngày hôm sau cô thức dậy muộn, khi nàng xuống lầu đã thấy Lục Vân Cảnh ngồi trước bàn ăn.

Hôm nay anh mặc sơ mi xanh, quần dài đen, một thân quần áo tối màu làm khuôn mặt trở nên nghiêm túc đến ngưng trọng.

Anh đem bánh cắt thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa ưu nhã xắn đưa lên miệng, một người nguy hiểm như vậy, giơ tay nhấc chân thôi cũng đã là một loại cảnh đẹp ý vui.

Trình Vũ nghĩ tới tính toán ngày hôm qua, rõ ràng đã thuyết phục chính mình, chỉ là khi nhìn thấy Lục Vân cảnh, cô lại tràn ngập lo lắng, cảm thấy thân cận một người đặc biệt như vậy cũng cần dũng khí.

Trình Vũ hít sâu một hơi, ngồi xuống, Thất tẩu rất nhanh mang bánh mì tới là bánh mì vị nho cô thích nhất.