Chương 21: Tiền Đô 3

Lúc chia tay bụng đầy oán hận, cảm thấy con tôi sinh, tôi nuôi không liên quan gì đến ông, mà quên mất huyết thống thì không cắt đứt được. Bà không cho con hưởng thụ lợi ích mà cha đem đến, làm khổ con cũng làm khó chính mình. Sau này người đàn ông kia già rồi, con cái vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ấy, không bằng nhận sự bù đắp của ông ấy, xem như ông ấy trả lại cho mình thứ nợ mình, tội gì làm khó chính mình.

Nửa đêm tỉnh lại chăm sóc bà cụ mấy lần, sáng sớm hôm sau nhờ bác gái ở tây phòng chăm sóc một chút, tự cô đạp xe đến nhà chú họ. Vừa vào cửa, không nhiều lời cũng không vào nhà, trực tiếp ở trong viện đi thẳng vào vấn đề, hấp dẫn đám đông quần chúng ăn dưa.

“Trả lại tiền cha chồng tôi nhờ chú chuyển giùm cho tôi.”

Chú thím họ hoảng loạn, chú họ mở miệng tiếp tục chơi xấu: “Đã nói là gửi trả lại rồi, mẹ chồng cháu nói không cần, chú liền trả lại rồi.”

“Cha chồng cháu hiện giờ ở Mỹ, lần trước viết thư có nói số điện thoại trong nhà. Nếu chú nói như vậy, vậy cháu sẽ đến bưu điện gọi cuộc điện thoại quốc tế, ba bên đối chất.”

Thế mà còn có điện thoại liên lạc sao? Vậy chính là lập tức có thể liên lạc. Chú họ lập tức hoảng sợ. Tiền nhờ ông ta chuyển, tiền trà nước cho ông ta, nếu ông ta dám lấy hết…

“Không, tôi không có nhận tiền này.”

Cái ông này lại thật sự muốn tự mình lấy hết, xem ra số tiền này không nhỏ. Lý Hà cười cười, trên đường sớm đã nghĩ ra đối sách. Kiếp trước xem TV là việc giải trí hằng ngày của cô, thật sự bắt gặp không ít các loại chuyện.

“Mọi người đều nghe rồi chứ, ông ta không thừa nhận số tiền này.”

Quần chúng ăn dưa bàn luận sôi nổi, không ít người gật đầu, cô thì xoay người rời đi. Chú họ không biết cô vậy là đang làm gì, thấy bộ dáng cô vậy là còn đường xoay sở, nhưng có thế nào ông ta cũng không rõ là xoay sở đường nào.

Trong lòng hoảng loạn đợi khoảng một giờ, lúc này công an và người của Phòng kinh tế và thương mại trực tiếp tới cửa. Từ bưu điện chuyển tới chứng cứ mà ban đầu gửi qua bưu điện tới, bảo ông ta giao tiền ra.



“Chúng tôi được ông Thẩm ở hải ngoại ủy thác, đại diện ông ấy đòi ông số tiền này.” Nói xong, nam công an không đợi ông ta chơi xấu, trực tiếp giải thích: “Đừng chơi xấu, nếu ông ngầm chiếm số tiền nhờ ông chuyển giao thì chính là trái pháp luật, hiện tại đi theo chúng tôi một chuyến. Chuyện này một khi ghi chép lại có trong hồ sơ thì xem như đưa ra giải quyết chung, chứ không đơn giản là việc nhà nữa. Xác nhận ông chiếm đoạt, thứ chờ đợi ông chính là nhà tù.”

Cưỡng chế nói chuyện, việc công xử theo phép công chứ không tranh luận với ông ta, chú họ lập tức bị dọa sợ. Nhà nước chứ không phải là cá nhân cãi nhau mà có thể chơi xấu, một khi bị phán trái pháp luật, ông ta, ông ta thật sự không chịu nổi, đến lúc đó mất cả người lẫn của.

“Có, có ở đây, tôi đi lấy.”

Một tờ biên lai gửi tiền, bên trên là tên của chú họ. 40 ngàn đô la Mỹ đều gửi dưới tên ông ta, ông già này đúng là tham lam. Còn có một tờ giấy gói, bên trong đều là ngoại tệ. Đếm thì có hơn 10 ngàn.

“Tổng cộng 50 ngàn, tôi gửi 40 ngàn, đổi 10 ngàn ngoại tệ. Tôi…” Ông ta vô cùng hối hận, sớm biết thì đã xài một chút rồi. Đều tích cóp, không nỡ xài, bây giờ trả lại cho người ta hết.

Lấy được tiền, dẫn chú họ đến ngân hàng, chia 50 ngàn này ra gửi dưới tên cha con Thẩm Hải Dương. Bà cụ nói, Thẩm Huy 30 ngàn, Thẩm Hải Dương 18 ngàn, còn lại thì đem về nhà. Nhân viên công tác hỏi cô có muốn đổi thành nhân dân tệ không, cô lắc đầu từ chối.

Lãi suất ở hiện giờ, vì mới bắt đầu chuyển từ kinh tế có kế hoạch, cho nên quốc gia thực hiện hai loại tỉ suất hối đoái. Lý Hà không hiểu kinh tế, không biết mấy thứ đó rốt cuộc tính như thế nào, cho nên quyết định giữ đô Mỹ không đổi, đến ngoại tệ mà chú họ đổi, cô cũng đổi thành tám ngàn. Chờ sau này lấy ra, nếu muốn đổi thì có thể dựa theo tỉ suất hối đoái sau này.

Hiện giờ là 1:1.2, cô nhớ sau thập niên 90, thời kỳ cao thời thì là 1 và hơn 8, nhưng khi đó giá hàng cũng cao hơn bây giờ nhiều. Nếu bây giờ đổi thì hơn 70 ngàn, cộng thêm lợi tức, qua mấy năm cũng không đến 100 ngàn. Nếu mười mấy năm sau mới đổi thì là 4-500 ngàn. Nếu tích trữ thì khẳng định càng có lời hơn thế.

Không biết thay đổi bất ngờ ở tương lai sẽ cảm thấy lợi tức cao, biết đối hoán của mười mấy năm sau thì cảm thấy mười mấy năm sau đổi mới tốt. Thực tế, hai phương thức này đều không ra sao.

Lý Hà biết gửi tiền ở ngân hàng thời này là rất lỗ. Phần của Thẩm Huy thì nghe bà cụ, gửi định kỳ không động đến, phần của Thẩm Hải Dương thì cô định tìm thời cơ thích hợp đem đầu tư bất động sản. Làm chuyện khác thì cô cũng không hiểu lắm, việc mạo hiểm này để sau này chính mình làm. Hai cha con này, một người thực vật, một người còn nhỏ, đầu tư cho họ mấy căn nhà, như vậy là ổn thỏa nhất.