Chương 20: Tiền Đô 2

Lý Hà thở phào nhẹ nhõm, đưa hai đứa con mấy cái bánh quy, bảo chúng ra ngoài chơi, ngồi trên giường đất chờ bà cụ dặn dò cô. Sự ăn ý không cần lời nói này rất trấn an bà cụ, chờ cháu đi rồi chậm rãi mở miệng.

“Mẹ và cha Hải Dương kết hôn năm 1946, sau đó núi sông xao động. Ông ấy…”

Bà cụ nói đến đây thì thở ngắn than dài, chuyện này nén trong lòng nhiều năm chưa hề nhắc lại. Hiện giờ thấy bản thân không ổn, giao phó con trai và cháu trai cho cô, phải nói sự tình với cô rõ ràng, xảy ra chuyện gì thì cô cũng tiện đáp trả, tránh cho mơ màng hồ đồ để người ta lừa.

“Ông ấy muốn đi, mẹ không chịu, vì chuyện này mà cãi đến mức không muốn cãi nữa. Sau đó thật sự khuyên mẹ không được, bản thân ông ta rời đi. Có điều nghe nói xảy ra chuyện, mẹ vẫn luôn cho rằng ông ấy đã chết trên đường. Mấy năm nay vừa tiếc vừa hận, chưa bao giờ nhắc tới ông ấy với Hải Dương.”

Bà cụ lắc đầu, khịt khịt mũi, chậm rãi tiếp tục: “Năm kia viết thư cho mẹ, lại gửi tiền, mẹ tức nên trả về. Lúc ấy quá kích động, hiện tại ngẫm lại kỳ thật không cần thiết. Lúc trước quyết định của ông ấy đều không phải là sai, nếu ông ấy ở lại, vậy phải chịu khổ mười năm. Ông ấy vừa đi, bản thân được sống tốt, bên Đại Lục cho rằng ông ấy đã chết, hai mẹ con mẹ cũng không bởi vậy chịu khổ.

Hải Dương hiện giờ như vậy, có thể có cha nó chăm sóc cũng tốt. Lúc trước căn bản ông ấy không biết sự tồn tại của Hải Dương, hiện giờ cho dù ông ấy không trở về, về mặt kinh tế cũng có thể giúp các con sống nhẹ nhàng. Trước kia cứ nghĩ con của tôi không liên quan đến ông, hiện giờ nhìn lại thấy thật ngốc. Đó là cha ruột của nó, vì sao không cho con cái hưởng lợi mà cha mình đem đến.”

Bà cụ nói xong nguyên nhân kết quả chuyện tiền, Lý Hà nghe không hé răng. Hoá ra chú họ không ngừng nhớ đến việc bị thương vì công việc của Thẩm Hải Dương có lẽ vì được hộ khẩu, công việc vân vân, ông ta còn mong thao túng cha con Thẩm Hải Dương trong tay, tiện tiếp tục xin tiền bên phía cha anh?

Chung quy, kiếp trước cô cũng có nghe nói, mấy Hoa kiều đó rất có tiền. Cho dù ở nước ngoài sống bình thường, thì cũng tốt hơn so với quốc nội phát triển mấy năm nay. Lúc trước khi thư từ qua lại, Thẩm Hải Dương vẫn chưa xảy ra chuyện, bà cụ cố chấp không nhận. Bây giờ Thẩm Hải Dương như vậy, bản thân bà cũng sắp đi đến điểm cuối sinh mệnh, rất nhiều suy nghĩ không còn giống nữa.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, con dám nhận thì có bản lĩnh có thể nuôi. Điểm này mẹ không cần lo lắng. Tóm lại, chỉ cần Lý Hà con còn, nhất định sẽ nuôi cha con họ.”



Bảo đảm với bà, để bà yên tâm. Mặc kệ người cha chưa từng gặp mặt kia như thế nào, cha con họ đều có con. Hơn nữa có đôi khi tiền có được quá dễ dàng, số lượng rất lớn ngược lại dẫn đến rất nhiều phiền toái.

“Mẹ, mẹ không bận tâm nữa.” Bà cụ bỗng nhiên nhếch miệng cười cười. “Chỉ cần, chỉ cần hai cha con chúng có chỗ dựa vào, mẹ không bận tâm.”

Nói rồi bà nhắm mắt lại, Lý Hà hoảng sợ, đưa tay ra phát hiện bà vẫn còn hô hấp. Nhắm mắt để dưỡng thần, nhẹ nhàng vuốt ve ngực bà cụ để bà thuận khí, sau một lúc lâu, nhịp tim, hô hấp bà ổn định, bà đã ngủ. Mấy ngày sau đó đã hoàn toàn không thể ăn cơm, chỉ dựa vào uống mấy hớp sữa bột qua ngày. Lý Hà lo lắng vô cùng, chạy đi tìm bác sĩ tới kê mấy ngày dịch dinh dưỡng.

Bà cụ đang chống chọi qua ngày, có đôi khi đau đến ngủ không được. Buổi tối nói chuyện với Lý Hà một hồi, bảo cô đến nhà chú họ đòi tiền về.

“Chú họ con sẽ không trả tiền lại, con nghĩ cách đòi lại. Ông ấy là cha ruột của Hải Dương, ông nội Huy Huy, hiện giờ chúng như vậy, mẹ không còn nữa thì nên là người làm cha, làm ông như ông ấy tận tâm tận lực chăm sóc bọn nhỏ.

Trước kia mẹ giận ông ấy, mới không cần đồ của ông ấy. Hiện tại ngẫm lại thật ngốc, cha ruột, vì sao không cho ông ấy chăm sóc con. Mẹ như vậy, ngoại trừ khiến con cái cùng mẹ chịu khổ thì không có tác dụng gì, mẹ sống không tốt, bọn nhỏ cũng không hưởng thụ được thứ vốn thuộc về bọn chúng.”

“Được, con đi đòi.”

Lý Hà không nói thêm gì về việc này, yên lặng nằm trên giường đất nghĩ lại lời bà cụ. Rối rắm cả đời, hoá ra tới giờ mới hiểu được đạo lý này.