Chương 32: Trung thực 3

Sự chú ý của Ban Ấu An với Lý Mông lên đến đỉnh điểm vào năm lớp bốn.

Trước năm lớp 4, nhãn hiệu Ban Ấu An phát thẻ cho Lý Mông là: Lớp trưởng, giúp đỡ bạn, thành tích tốt và không thân. Sau năm lớp 4, nhãn hiệu Ban Ấu An phát thẻ cho Lý Mông là: Giống như cô.

Ban Ấu An 10 tuổi, phát hiện ra không lớp chỉ có bố mẹ cô và bố mẹ Lý Mông là cặp vợ chồng không hòa thuận.

Bố mẹ của Ban Ấu An cũng biết nhau trong một buổi xem mắt, bạn bè giới thiệu cho hai người gặp mặt, từ đó bố mẹ cô trở thành một đôi.

Gia đình Ban không giàu có, bố cô, Ban Bảo Minh, có công việc ổn định, mẹ cô là một nữ công nhân nhà máy, bị cho thôi việc khi Ban Ấu An mới 8 tuổi. Trịnh Uyển ở nhà trong một thời gian dài và không ra ngoài làm việc.

Cũng chính từ lúc đó, bố mẹ bắt đầu thường xuyên cãi vã.

Ban đầu là cãi nhau để trả món nợ cũ nào đó, về sau nguyên nhân cãi nhau có thể là Trịnh Uyển không làm việc nhà ở nhà, Ban Bảo Minh cũng không biết Trịnh Uyển vất vả ở bên ngoài.

Hoặc có thể Ban Bảo Minh đã không nói trước với Trinh Uyển rằng khi đón cô tan học, đã dẫn cô đi ăn, Trinh Uyển nấu cơm đợi họ ở nhà, nhưng cuối cùng bà ngồi ăn cơm một mình.

Ban Bảo Minh luôn đi công tác, còn Ban Ấu An thì gần gũi với mẹ hơn, cô đã phát hiện ra mẹ cô thường lén lau nước mắt một mình.

Ban Ấu An hỏi Trinh Uyển có chuyện gì xảy ra, Trinh Uyển nói, “Mẹ rất hối hận khi kết hôn với bố con.”

Sau đó, Trinh Uyển bắt đầu kể về những năm tháng tuổi trẻ của mình. Trong miêu tả của Trinh Uyển, Ban Ấu An phát hiện trước đây mẹ cô rất hồn nhiên, hoạt bát, có thể trèo cây, xuống sông mò tôm. Sau khi trưởng thành, mẹ cô vào nam làm việc và cũng có một mối tình, bên tay người kia có nốt ruồi, đến giờ mẹ vẫn còn nhớ.

Giọng của Trinh Uyển yếu ớt, Ban Ấu An cảm thấy buồn. Cô đã xem qua những bức ảnh trước đây của mẹ mình, mẹ cô thực sự là một cô gái có nụ cười tươi.

Bây giờ cô hiếm khi thấy mẹ cô cười.

Hóa ra sau khi kết hôn, tất cả những chuyện này sẽ không còn nữa.

Ngay từ khi còn nhỏ, xem các bộ phim truyền hình nam thần và nữ chính kết thúc bằng hôn nhân là dấu chấm hết cho mọi đau thương, Nhưng Ban Ấu An nhận ra rằng hôn nhân không khiến tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Một khi mọi người so sánh với quá khứ, họ sẽ chỉ thất vọng với hiện tại.

Trịnh Uyển sau đó đã tìm được việc làm nhưng mối quan hệ với Ban Bảo Minh cũng không thể quay lại như ban đầu.

Ban Ấu An học được cách quan sát sắc mặt mọi người.

Cô sẽ là một đứa con ngoan, trò giỏi, để khi nói về mình, hai vợ chồng ít nói sẽ háo hức và cùng nở một nụ cười hạnh phúc.

Những ngày trôi qua như vậy, Ban Ấu An để có thể diễn tốt hơn cô thậm chí ở trước mặt bạn bè, cô giáo và những người xa lạ đeo mặt nạ người tốt lên.

Người lớn đều nói cô: “Tiểu An lễ phép và nghe lời. Là một cô bé ngoan ngoãn.”

Bạn bè cùng trang lứa cho biết: “Cái này cậu chơi không được, cậu nhát gan lắm.”

Trên thực tế, Ban Ấu An biết mình không hề nghe lời và cô rất can đảm. Có lần thấy cậu bé giẫm hố bùn để chơi mà không cởi tất, cô cũng làm theo, các bé gái sẽ hét lên khi thấy con sâu róm, cô lại cầm con sâu róm chơi nửa ngày.

Nhưng theo thời gian, chính cô cũng quên mất mình là người như thế nào.

Khi Ban Ấu An mười tuổi, Ban Bảo Minh đã lừa dối.

Trịnh Uyển đã tìm thấy tin nhắn và hình ảnh của một người phụ nữ trong điện thoại di động của ông.

Ban Ấu An đã biết rất nhiều điều vào thời điểm đó, trong tiềm thức cô cảm thấy bố mẹ cô sẽ ly hôn.

Ban Ấu An thậm chí còn mong chờ nó. Cô đã rất mệt mỏi vì phải diễn xuất và không muốn diễn nữa.

Nhưng cô đã rất ngạc nhiên, sau khi mẹ cãi nhau xong với bố thì mọi chuyện vẫn như chưa từng xảy ra, bà lại tiếp tục im lặng.

Ban Bảo Minh liên lạc với người phụ nữ được vài tháng, không biết khi nào thì chia tay, quay lại với Trịnh Uyển, hai người dẫn Ban Ấu An theo, sống một cuộc sống buồn tẻ và nặng nề.

Ban Ấu An muốn hỏi họ tại sao họ không ly hôn.

Ban Ấu An có thể chấp nhận giữa họ không còn tình yêu, chấp nhận không hạnh phúc, nhưng không thể chấp nhận được, muốn trở thành vợ chồng thì phải học cách nhẫn nhịn, nuốt con sâu làm rầu nồi canh.

Tình cảm vợ chồng đã trở thành điều mà Ban Ấu An không hiểu được.

Sau đó, cô từng nghe mẹ gọi điện cho một người bạn, bà nói: “Vợ chồng sống thế này thì chán nhưng dễ.”

Ban Ấu An không muốn mình một ngày cũng sẽ như vậy.

Cô cảm thấy cuộc hôn nhân không có gì vui đối với mình.

Nhưng cô cũng hiểu rằng mình không thể từ chối hôn nhân.

Giống như cô không thể từ chối cuộc sống gia đình hiện nay, cô không có hy vọng gì đặc biệt, nhưng cô cũng phải nuốt xuống.

-------

ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ ಥ_ಥ.